Khương Miểu đi ra cửa liền nhìn thấy Lâm Văn Văn từ trên xe bước xuống, trên mặt đều là hoảng loạn, đại khái là sợ cô đem người cướp đi, chỉ tiếc là cô không có thói quen nhặt đồ đã bị người khác dùng qua.
Nhìn Khương Miểu, Lâm Văn Văn trực tiếp ngây ngẩn cả người, đi đến trước mặt cô, rụt rè nói: “Khương tiểu thư, tôi có thể cùng cô nói chuyện một chút không?”
Khương Miểu đánh giá cô ta, có lẽ là đang mang thai, sắc mặt có chút tái nhợt, ngón tay gắt gao nắm chặt di động, ánh mắt khẩn trương.
Cười nhạo một tiếng, Khương Miểu đem tóc hất ra sau, “Cô là kẻ thứ ba phá hư hôn nhân của tôi, tôi không có gì muốn cùng cô nói cả.
Từ nhà hàng ra tới, Tống Tranh Nghiệp thấy vậy, lập tức đem Lâm Văn Văn bảo vệ trong ngực, “Em không sao chứ?”
Lâm Văn Văn hốc mắt đột nhiên đỏ lên, lắc lắc đầu, “Là chúng ta có lỗi với Khương tiểu thư.”
Khương Miểu nghe ngôn ngữ trà xanh của cô ta, thiếu chút nữa ghê tởm chửi tục.
“Lâm tiểu thư, hy vọng cô có thể tự mình hiểu lấy, người bị hại là tôi, huống hồ cuộc sống này không dung thứ cho kẻ thứ ba, người cùng tôi kết hôn là anh ta.
Lúc trước chúng tôi quen biết tiếp xúc nhau, nếu tôi biết anh ta có người thương không thể quên như vậy, tôi sẽ không lựa chọn cùng anh ta kết hôn, tôi biết chuyện ngoại tình này một cây làm chẳng nên non, cho nên sẽ không tìm cô gây phiền toái.”
Khương Miểu liếc mắt nhìn Lâm Văn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/coi-trong-bac-si-on-anh-nguyet/393359/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.