Cô từng có thói quen nắm chặt lấy anh như thế.
Khi muốn làm nũng, cô sẽ làm vậy, khi muốn hành hạ anh, cũng vẫn là kiểu nắm ấy.
Chu Thời Diệc luôn chiều theo cô, chỉ cần bản thân chịu được, anh đều để cô làm theo ý mình.
Không chỉ mặc cô làm gì thì làm, anh còn nhẹ giọng dỗ dành đôi ba câu.
Cánh tay rắn rỏi của người đàn ông chống xuống hai bên người cô, lặng lẽ nhìn cô chăm chú.
Tối nay có chút khác biệt, lòng bàn tay của Chung Ức nóng rực đến bỏng người, khiến họ nhớ về năm *****ên họ ở bên nhau.
Chưa đầy ba phút, cô đã buông anh ra.
Bàn tay vương lại hơi ấm và mùi hormone của anh, bỗng chốc không biết nên đặt vào đâu.
Chung Ức gần như theo bản năng, lau nhẹ tay lên áo choàng tắm của anh.
Chu Thời Diệc nắm lấy tay cô, đan chặt lấy các ngón tay cô.
“Vừa nãy, tính là kiểu nào?”
Chung Ức hiểu anh đang hỏi, cái nắm chặt khi nãy là làm nũng, hay là cố tình hành hạ anh.
Cô chỉ nhìn anh, không trả lời.
Chu Thời Diệc nhìn cô: “Hôm nay là đêm tân hôn, không định hôn anh một cái sao?”
Chung Ức vẫn không đáp, nhưng đã vòng tay ôm lấy cổ anh.
Chu Thời Diệc thuận thế cúi đầu xuống, cô chủ động ngậm lấy môi anh.
Hơi thở ấm áp của anh phả lên đầu mũi cô.
Cô hôn anh, lúc nhẹ nhàng, lúc lại mạnh bạo.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/coi-xay-gio-mau-xanh-mong-tieu-nhi/2787537/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.