Sáng ngày diễn ra buổi họp báo ra mắt xe, Chu Thời Diệc đã đến công ty từ rất sớm.
Lúc anh rời nhà, Chung Ức vẫn chưa thức dậy.
Cô biết rõ hôm nay là ngày gì, nhưng không hỏi lấy một câu, mà anh thì cũng không ép buộc.
Ngồi dựa lưng vào ghế, hướng mắt ra ngoài cửa xe, anh khẽ bóp cánh tay phải để thả lỏng cơ bắp.
Ba năm không có ai gối đầu lên tay, mấy hôm nay lại liên tục bị cô ôm chặt không cho động đậy lúc ngủ, tay anh đã bắt đầu tê nhức.
Vừa tới văn phòng chưa bao lâu, anh đã nhận được cuộc gọi từ Chung Ức.
Lúc đó Chu Thời Diệc đang xem quy trình buổi họp báo, vừa nghe máy vừa hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Chung Ức khẽ “ừ” trong mũi, rồi than phiền: “…Lần sau anh có thể đừng lâu thế được không?”
Cô vừa tỉnh lại, xoay người thì phát hiện eo đau muốn gãy.
Chu Thời Diệc dịu giọng dỗ dành: “Được.”
Rồi lại hỏi: “Em dậy chưa?”
“Chưa.”
Chu Thời Diệc liếc đồng hồ: “Vậy ngủ thêm một lát nữa, họp báo xong anh sẽ về ngay.”
Thực ra Chung Ức đã rửa mặt thay đồ xong xuôi, đang chuẩn bị ra ngoài.
Cô từ tốn đeo nhẫn vào tay: “Chiều nay anh vẫn ở nhà với em chứ?”
Chu Thời Diệc lật lại quy trình, đáp: “Em cũng có thể ở bên anh.”
Hôm nay là ngày cuối của kỳ nghỉ tân hôn, mai là bắt đầu bận rộn. Chung Ức đồng ý: “Được.”
Cúp máy xong, cô vội vã xuống tầng.
Chiếc xe thể thao của cô vẫn ở chỗ bố mẹ, nên cô lái chiếc SUV mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/coi-xay-gio-mau-xanh-mong-tieu-nhi/2787540/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.