🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sáng ngày diễn ra buổi họp báo ra mắt xe, Chu Thời Diệc đã đến công ty từ rất sớm.

Lúc anh rời nhà, Chung Ức vẫn chưa thức dậy.

Cô biết rõ hôm nay là ngày gì, nhưng không hỏi lấy một câu, mà anh thì cũng không ép buộc.

Ngồi dựa lưng vào ghế, hướng mắt ra ngoài cửa xe, anh khẽ bóp cánh tay phải để thả lỏng cơ bắp. 

Ba năm không có ai gối đầu lên tay, mấy hôm nay lại liên tục bị cô ôm chặt không cho động đậy lúc ngủ, tay anh đã bắt đầu tê nhức.

Vừa tới văn phòng chưa bao lâu, anh đã nhận được cuộc gọi từ Chung Ức.

Lúc đó Chu Thời Diệc đang xem quy trình buổi họp báo, vừa nghe máy vừa hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Chung Ức khẽ “ừ” trong mũi, rồi than phiền: “…Lần sau anh có thể đừng lâu thế được không?” 

Cô vừa tỉnh lại, xoay người thì phát hiện eo đau muốn gãy.

Chu Thời Diệc dịu giọng dỗ dành: “Được.” 

Rồi lại hỏi: “Em dậy chưa?”

“Chưa.”

Chu Thời Diệc liếc đồng hồ: “Vậy ngủ thêm một lát nữa, họp báo xong anh sẽ về ngay.”

Thực ra Chung Ức đã rửa mặt thay đồ xong xuôi, đang chuẩn bị ra ngoài.

Cô từ tốn đeo nhẫn vào tay: “Chiều nay anh vẫn ở nhà với em chứ?”

Chu Thời Diệc lật lại quy trình, đáp: “Em cũng có thể ở bên anh.”

Hôm nay là ngày cuối của kỳ nghỉ tân hôn, mai là bắt đầu bận rộn. Chung Ức đồng ý: “Được.”

Cúp máy xong, cô vội vã xuống tầng.

Chiếc xe thể thao của cô vẫn ở chỗ bố mẹ, nên cô lái chiếc SUV mà Diêm Đình Lâm tặng, phóng thẳng đến địa điểm họp báo.

Trên đường cô nhận được điện thoại từ Quý Phồn Tinh: “Vận rủi hết rồi, chị Sầm vừa gọi tới, nói Lộ Trình đã nhận kịch bản của tớ.”

Chung Ức chúc mừng: “Phim phải cháy vé đấy nhé, lúc công chiếu nhất định tớ sẽ bao cả rạp ủng hộ cậu!”

Quý Phồn Tinh rốt cuộc cũng nở nụ cười: “Tớ biết mà, cậu thương tớ nhất.” 

Rồi cô nói thật, “Nhưng chị Sầm nhận kịch bản có điều kiện.”

“Muốn nhét gà mới vào phim à?”

“Không, chuyện đó còn chưa tính là điều kiện. Không phải nghệ sĩ khác của chị ấy là Phong Minh vừa bị khui scandal sao, chị Sầm bảo cậu ta không kín tiếng như Lộ Trình, bạn bè quanh cậu ta đều không đáng tin, bị người ta gài bẫy, giờ có nói gì cũng không biện hộ nổi. Điều kiện là chị ấy nhận kịch bản, còn tớ phải giúp đè hot search xuống.”

Ở cái giới này nhiều năm, nổi tiếng rồi thì bị người ta ghen ghét, gài bẫy, bôi nhọ là chuyện thường như cơm bữa, cô sớm đã quen rồi. Cũng giống như những scandal mấy năm nay của Chung Chước Hoa, phần lớn đều là tin ác ý bịa đặt.

Việc đè hot search là khó với người khác, nhưng với nhà họ Quý thì chỉ cần vài cuộc điện thoại, một chút quan hệ là xong.

Từ sau khi tham dự đám cưới của Chung Ức, người nhà họ Quý không còn cản trở chuyện cô làm đạo diễn nữa, có lẽ là bị câu nói của chú ba “May mắn thay, con bé đang toả sáng trong lĩnh vực mà mình yêu thích” làm cho xúc động.

Ông Quý không còn bắt cô về tiếp quản công ty, chỉ dặn dò rằng dù cho có làm gì đi chăng nữa cũng đừng quên cái tâm ban đầu.

Chung Ức an ủi cô: “Dù sao thì cậu cũng đã hợp tác được với người mà cậu muốn làm việc cùng rồi.”

Cô lấy ví dụ về bản thân: “Cậu xem dự án của Khôn Thần, tớ phải tìm bố tớ, rồi lôi cả Chu Túc Tấn vào, bốn bên cùng hợp tác nghiên cứu, hội đồng quản trị của Khôn Thần mới thông qua phương án. Trước mưu cầu lợi ích, né tránh tổn thất vốn là bản năng con người.”

Giọng Quý Phồn Tinh hơi khàn: “Cảm ơn cậu.” Trước đó cô vui thì vui đấy, nhưng trong lòng vẫn như có khối đá đè nặng, “Cậu nói vậy, tớ thấy nhẹ lòng hơn nhiều.”

Chung Ức nói: “Chúc mọi chuyện suôn sẻ.”

Quý Phồn Tinh lại cảm ơn lần nữa, hẹn sau khi Chung Ức hết kỳ nghỉ sẽ rủ nhau đi ăn.

Chung Ức đáp: “Năm nay e là không rảnh đâu, mai là tớ bắt đầu bận dự án rồi.”

“Không sao, vậy tớ đến Kinh Hoà tìm cậu. Nghe nói căng tin Kinh Hoà ngon lắm, phải thử xem mới được.” 

Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi Quý Phồn Tinh cúp máy.

Sau đó cô liên hệ bộ phận pháp lý của công ty để soạn thảo hợp đồng.

Kịch bản là chị Sầm tự ý nhận, Lộ Trình hoàn toàn không hay biết.

Nhưng sắp ký hợp đồng rồi, cũng không giấu được nữa.

Trên đường tới họp báo, chị định sẽ nói rõ mọi chuyện với Lộ Trình.

Lộ Trình đang xem lại quy trình họp báo, đồng thời ôn lại các câu hỏi tương tác, đảm bảo nắm chắc nội dung.

“Cậu xem bao nhiêu lần rồi?” Chị Sầm phá tan không khí yên ắng trong xe.

Lộ Trình: “Dù sao cũng rảnh.” Anh liếc nhìn chị quản lý với đôi mắt thâm quầng đang chìm sâu vào ghế ngồi, vì chuyện của Phong Minh mà chị mệt mỏi rã rời, đêm qua còn chưa ngủ. “Chị không cần theo đến họp báo đâu, về nghỉ ngơi đi.”

Chị Sầm: “Về cũng không ngủ được.”

Phong Minh nổi lên đã lấy đi quá nhiều tài nguyên của các nghệ sĩ khác trong công ty, đến giờ chị vẫn chưa điều tra ra là ai đang âm thầm giở trò, muốn kéo Phong Minh xuống.

Chị nhìn Lộ Trình: “Hot search của Phong Minh công ty đã cố gắng đè xuống, nhưng gần như không có hiệu quả, bên kia chắc hẳn có hậu thuẫn mạnh. Bất đắc dĩ lắm nên chị đã thay cậu nhận kịch bản của Quý Phồn Tinh. Chuyện của Phong Minh, bố cô ấy sẽ xử lý.”

Lộ Trình vốn tính điềm đạm, nhưng lúc này lại không kiềm chế được mà nổi giận: “Sao không hỏi tôi một tiếng? Tôi đã nói không nhận! Tôi không muốn làm phiền cô ấy nữa, cô ấy chỉ có một người bạn thân ấy thôi! Bây giờ huỷ ngay cho tôi!”

“Lộ Trình, cậu bình tĩnh đã…”

“Tôi không bình tĩnh được! Chị biết rõ cô ấy với Phồn Tinh có quan hệ thế nào! Chị cũng sớm biết cô ấy không có bạn bè…” Anh bỗng nghẹn lời, không nói tiếp nổi.

Chị Sầm đang nhức đầu như búa bổ, lúc này đã mất sạch kiên nhẫn: “Lộ Trình, cậu không thể sống ích kỷ như vậy! Cậu quên bao nhiêu năm nay công ty đã dốc bao nhiêu tài nguyên nâng cậu à? Phong Minh vừa mới nổi, khoản đầu tư công ty bỏ vào cậu ta còn chưa thu hồi nữa! Cho dù là nghĩ cho công ty, cậu cũng nên nhận kịch bản này!”

“Nói thêm câu cậu không thích nghem trong giới quyền quý của họ, chẳng ai coi người cũ là vấn đề cả, nếu không, Chu Thời Diệc sao có thể lấy vé buổi concert cho mẹ mình?”

“Họ là họ, tôi là tôi, Chung Ức là Chung Ức.”

Chị Sầm giữ chặt thái dương đang giật thình thịch, từ tốn nói: “Có thể cậu chưa biết, công ty vốn định dùng tin cậu từng yêu Chung Ức để đè hot search của Phong Minh.”

Lộ Trình há miệng, rồi chợt bật cười khổ.

Chị Sầm nói tiếp: “Chỉ cần dính đến Chung Ức, đề tài sẽ nổ ra ngay. Với cậu, có một mối tình đầu như thế, sau khi công khai thì tác động tích cực sẽ vượt xa tiêu cực. Những chuyện giữa hai người, từ chuyện Chung Chước Hoa bất chấp hạ phiên để nâng cậu, đến việc Chung Ức giữ lời đến xem buổi diễn của cậu, rồi cả bài [Ức] cậu viết cho cô ấy, tất cả đều là điểm bùng nổ truyền thông, sau này cậu sẽ không cần lo lắng về độ hot nữa. Dù sao sau khi hợp đồng quảng cáo với Khôn Thần kết thúc cũng không gia hạn, chi bằng tận dụng cho tốt.”

Chị cố tình dừng lại, rồi mới nói thêm: “Công ty muốn làm như vậy, nhưng tôi đã không đồng ý.”

Lộ Trình không ngu: “Không phải chị không đồng ý, mà là chị muốn lấy cái này làm điều kiện thương lượng với tôi.”

Chị Sầm không phủ nhận.

Chung Ức là điểm yếu của anh, chị biết rõ, nên mới dám tự ý nhận kịch bản của Quý Phồn Tinh.

Sau khi lên xe, hai người không ai nói thêm một lời nào.

Mãi cho đến khi xe dừng lại trước địa điểm tổ chức họp báo, bầu không khí trong xe vẫn yên ắng như tờ.

Trước khi Lộ Trình bước xuống, chị Sầm thông báo: “Bên Quý Phồn Tinh đã bắt đầu phác thảo hợp đồng rồi. Cậu yên tâm, không phải phim rác, cũng chẳng phải sản xuất nhỏ, tôi chọn kịch bản thì sẽ không làm hại cậu. Đầu năm sau sẽ khởi quay.” 

Khi đó cũng vừa khép lại tour lưu diễn.

Lộ Trình không trả lời, đeo kính râm rồi đẩy cửa xe bước xuống.

Mọi điểm yếu của anh đều nằm trong tay chị Sầm.

Anh không thể từ chối.

Bên ngoài, một nhóm nhân viên của bên tổ chức đã đứng sẵn để đón tiếp.

Hai bên lối đi, người hâm mộ đã đứng chật kín chờ đợi từ lâu.

Vừa thấy anh xuất hiện, cả hiện trường lập tức bùng nổ.

Trong vòng vây của đám đông, anh đi từ cửa sau vào hội trường. Lúc này vẫn còn hai mươi lăm phút nữa mới bắt đầu buổi họp báo.

Dương Hi đích thân dẫn Ảnh đế về phòng nghỉ phía sau sân khấu, việc đến sớm thế này thật sự hiếm gặp.

Lộ Trình cố gắng điều chỉnh tâm trạng, lật xem tập tài liệu giới thiệu mẫu xe mới.

Điện thoại của Dương Hi đổ chuông, thấy là số của Chung Ức, cô bước ra tìm một góc yên tĩnh để nghe.

Chung Ức còn khoảng mười phút nữa là đến nơi: “Chị tìm em ở cổng nào?”

Dương Hi nói: “Cổng số 3 nhé, em gửi định vị cho chị.”

Chung Ức cúp máy, tập trung lái xe.

Lần đầu tới Trung tâm Hội nghị Quốc tế, cô phải vất vả lắm mới tìm được chỗ đỗ xe.

Chiếc ô tô trắng đối diện xe cô, cửa ghế lái hé mở một nửa, thấy là xe cô liền đóng cửa lại.

Đường Nặc Doãn không ngờ sẽ gặp Chung Ức ở bãi đỗ xe, đành ngồi lại trong xe thêm lát nữa.

Công ty chỉ phát cho bộ phận của cô một tấm vé mời tham dự buổi họp báo. Biết gần đây cô tâm trạng không tốt vì rút khỏi một dự án, mà lại là fan của Lộ Trình, nên sếp trực tiếp đã đưa vé mời cho cô.

Đường Nặc Doãn đang gọi điện cho mẹ, đầu dây bên kia im lặng, mẹ cô hỏi: “Tín hiệu không tốt à?”

“Chắc thế ạ. Con đang ở ngoài.”

Dương Gia Nguyện nói: “Mấy hôm nữa mẹ sẽ về nước thăm con. Đừng nghĩ nhiều.”

Đường Nặc Doãn bật cười: “Không cần đâu ạ, có gì to tát đâu, mẹ làm như con thất tình không bằng.”

Thất tình thì cũng có thể yêu lại, nên chẳng việc gì phải buồn lâu.

Tâm trạng cô không tốt không phải vì để lỡ dự án, tuy tiếc thật, nhưng không đến mức buồn bã.

Điều khiến cô khó chịu là bố mẹ cô, liệu có từng thật lòng yêu nhau?

Ngày đó mẹ gấp gáp sinh cô ra như vậy, có phải là vì muốn cắt đứt mọi khả năng quay lại với Giang Tĩnh Uyên?

Dương Gia Nguyện dịu dàng nói lời xin lỗi: “Mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý giấu con, chỉ cảm thấy không cần thiết phải nói. Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, người khác không nhắc, mẹ cũng gần như quên mất.”

Đường Nặc Doãn từng tìm hiểu về quá khứ của mẹ và Giang Tĩnh Uyên qua mạng, thì ra thời trẻ, họ từng yêu nhau đến cuồng si.

Giờ đây trong khi bản thân khổ sở, cô lại càng thấy thương mẹ, đau lòng cho mẹ.

Dương Gia Nguyện bảo: “Không ngờ mọi chuyện lại đi đến như ngày hôm nay.”

Khi ấy con gái quay về nước làm việc là vì trong nước có đủ món ngon con gái thích, có sự nhộn nhịp cô yêu, và quan trọng nhất là là tương lai ngành bán dẫn chắc chắn nằm ở trong nước.

Vì thế bà và chồng đều ủng hộ con gái về nước.

Con gái chọn Tập đoàn Kinh Hoà, thứ nhất là vì đãi ngộ tốt nhất, cơ hội phát triển rộng mở; thứ hai, bạn trai cô cũng làm ở một bộ phận khác trong Kinh Hoà. Cặp đôi trẻ không cần lo tăng ca mà chẳng gặp được nhau, giờ nghỉ trưa có thể tranh thủ ăn cùng.

Hồi đó bà nghĩ đơn giản, dù Giang Tĩnh Uyên là cổ đông của Kinh Hoà, ông cũng chưa từng can thiệp vào việc điều hành. Hơn nữa, nhân sự nghiên cứu ở tất cả các cơ sở của Kinh Hoà lên tới hàng chục nghìn người, ai biết được chứ?

Ai ngờ, chuyện của hai mươi sáu năm trước lại bị đào bới lên lần nữa.

Giờ thì muốn giấu cũng chẳng được.

“Mẹ, mẹ không cần xin lỗi con đâu, vì mẹ chẳng làm gì sai cả.”

Dương Gia Nguyện hỏi: “Hôm nay con được nghỉ à?”

“Vâng. Con đến xem buổi họp báo ô tô thôi.”

“Vậy thì mau vào đi. Bố con đặt vé máy bay cho mẹ rồi, mẹ cũng nhớ con, muôn về thăm con. Gặp nhau rồi nói tiếp nhé.” Đường Nặc Doãn liếc nhìn ra ngoài xe, thấy Chung Ức đã đi xa.

Chung Ức mở định vị, tìm đến cổng số 3, vừa định gọi cho Dương Hi thì nghe thấy có người gọi: “Chị Chung!”

Dương Hi bước ra từ trong cửa, vẫy tay với cô.

Cảnh tượng như tái hiện buổi triển lãm tranh hôm ấy, khi Dương Hi cũng đứng trước cửa chờ cô.

Chung Ức bật cười vẫy tay đáp lại, rồi cất điện thoại vào túi vải.

Dương Hi chạy nhanh tới, khoác tay cô đi vào trong.

Cô nhìn túi của Chung Ức, hỏi: “Đổi túi mới rồi à?”

“Ừ, tác phẩm mới của thầy Ngu.”

“Tên là gì vậy?”

“Thú vị 2.0.”

Trong tranh, một người bố trẻ ngồi giữa sân, một tay cầm bút vẽ trên vải, tay kia ôm một bé gái chừng ba bốn tuổi. Cô bé tựa vào khuỷu tay bố, chân trần gác lên tay kia, ôm một miếng dưa hấu lớn gặm ngon lành.

Nước dưa loang lổ dính đầy người, cả chiếc sơ mi trắng của người bố cũng bị bôi lem hết.

Dương Hi nói: “Đây là vẽ chị với chủ tịch Giang phải không?”

“Đúng thế. Bố chị giúp chị hoàn thành bài tập thầy Ngu giao.”

“Thì ra chị không thể trở thành hoạ sĩ là do chủ tịch Giang ngáng đường.” 

Chung Ức bật cười: “Cảm ơn tổng Dương đã khen ngợi.”

Hai người vừa nói vừa đi vào khu vực hậu trường buổi họp báo.

Dương Hi nhìn đồng hồ, cách giờ bắt đầu chỉ còn mười một phút.

“Khách mời trong hội trường gần như đã đến đủ, em đưa chị qua đó trước nhé? Nếu cứ nấn ná trong hậu trường, chẳng may đụng mặt Chu tổng.”

Chu Thời Diệc vẫn chưa đến, Dương Hi đã xác nhận rồi.

Chung Ức gật đầu: “Được, chị qua hội trường trước.”

Dương Hi chỉ về phòng nghỉ phía trước, nhỏ giọng: “Người đại diện đến từ sớm rồi, đang nghiên cứu tài liệu về xe.” Cô nghiêng đầu hỏi: “Chị Chung có muốn chụp ảnh cùng ảnh đế không?”

Chung Ức vội xua tay: “Không cần đâu.”

Trên đường đi ngang qua cửa phòng nghỉ VIP, Chung Ức bước nhanh hơn.

Không phải cô không dám đối mặt với Lộ Trình, chỉ là nếu để Chu Thời Diệc biết, anh lại ghen lên mất.

Thế nhưng hai người còn chưa kịp bước qua cửa phòng, cánh cửa vốn đóng kín lại bất ngờ mở ra từ bên trong, bóng dáng cao lớn bỗng xuất đột ngột hiện trước mặt cô.

Chỉ cách chưa đầy hai mét, Lộ Trình đứng sững tại chỗ.

Mối tình ấy đã trôi qua bảy năm rưỡi, đến ký ức cũng mơ hồ.

Nhưng khi cô đột ngột xuất hiện trước mắt, tim anh lại không sao kìm được mà đập mạnh, mọi ký ức như sống dậy trong nháy mắt, cảm giác chia tay chẳng khác nào mới xảy ra tháng trước.

Tất cả nỗi đau khi xưa lại ùa về.

Kỳ thi đại học kết thúc, anh từng đứng dưới khán đài sân thể dục, lặng lẽ nhìn cô xoay vòng đến choáng váng, đứng không vững.

Cô từng gọi điện hỏi anh nhiều lần: “Bao giờ anh mới đến gặp em?”

Bảy năm rưỡi trôi qua, cuối cùng anh cũng được nhìn thấy cô.

Anh vốn không định chào hỏi gì, chỉ định coi như người xa lạ.

Lúc này, chị Sầm từ phía sau anh bước tới, mỉm cười chào Chung Ức: “Trùng hợp thật. Lâu rồi không gặp.”

Chung Ức chỉ lạnh nhạt liếc chị ta một cái, đến cả gật đầu cũng không buồn làm.

Cho đến hôm nay, cô vẫn còn nhớ rõ năm đó chính chị Sầm là người đã đích thân tìm cô, yêu cầu cô đưa ra điều kiện chia tay.

Người thấy khó xử nhất lúc này chính là Dương Hi, cảm giác như bản thân lại tình cờ chứng kiến một bí mật mà mình vốn không nên biết.

Cô không nhìn biểu cảm hiện tại của Chung Ức, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nam diễn viên trước mắt, và từ đáy mắt anh, cô lại bất ngờ nhìn thấy ánh nhìn hôm đó tại tiệc mừng triển lãm tranh, ánh nhìn mà Chu Thời Diệc dành cho Chung Ức.

Ánh nhìn đó tuyệt đối không phải của một người xa lạ, hay một người bạn khác giới bình thường.

Những mảnh ký ức trong đầu Dương Hi bắt đầu xâu chuỗi lại: Chung Ức lớn lên ở quê thầy Ngu, mà Lộ Trình và thầy Ngu lại là người cùng trấn.

Lời chị Sầm nói “Lâu rồi không gặp” chứng minh họ từng quen biết. Cô lại vô cớ nghĩ tới ca khúc [Ức] do chính Lộ Trình viết lời và phổ nhạc.

Chung Ức khẽ gật đầu với Lộ Trình, định cất bước rời đi thì sau lưng chợt vang lên tiếng ồn ào.

Đỗ Tổng vừa đi vội vừa khuyên nhủ ông chủ: “Ít nhất cũng phải mười phút, ba đến năm phút không đủ để tương tác một câu hỏi trọn vẹn. Dù thế nào thì cũng phải trình bày kỹ về hệ thống hỗ trợ lái xe thông minh.”

Vừa nói dứt lời thì thấy Chu Thời Diệc đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Đỗ Tổng cũng nhìn theo tầm mắt anh nhìn theo.

Anh không chú ý đến người khác, chỉ từ xa thấy được bóng lưng mái tóc ngắn ấy.

“Cậu thấy đấy, Chung tổng cũng tới ủng hộ rồi đấy, cậu không định giới thiệu cho rõ hệ thống hỗ trợ lái xe thông minh à?” 

Hệ thống này hiện đang là sản phẩm hỗ trợ lái xe tiên tiến và hoàn thiện nhất trên thị trường.

Dự án họ hợp tác với Tập đoàn Kinh Hoà còn ở cấp độ cao hơn nữa.

Chu Thời Diệc không trả lời, chỉ chăm chú nhìn về phía hai người kia.

Trước cửa phòng VIP, chị Sầm là người *****ên chú ý tới đoàn người của Chu Thời Diệc.

Chị nói: “Chu tổng và Đỗ Tổng đến rồi.”

Vừa dứt lời, Chung Ức đột nhiên quay người lại.

Lộ Trình cũng thu lại ánh nhìn từ cô, bất chợt ngẩng mắt nhìn sang bên kia.

Chu Thời Diệc nhìn thấy hai người cùng lúc nhìn mình, anh liền thôi không nhìn Lộ Trình nữa, chỉ dán ánh mắt lên cô.

Chiêm Lương chứng kiến cảnh đó, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Chu Thời Diệc vẫn giữ vẻ mặt bình thản, bước đi chậm rãi tiến tới.

Đỗ Tổng vội vã theo sau, ông từng gặp Lộ Trình vào hôm công bố đại sứ thương hiệu, không bàn chuyện ông chủ có phải là fan của cậu ấy hay không, vẫn giới thiệu một cách chính thức đã: “Đây là đại sứ thương hiệu của chúng ta – Lộ Trình, còn đây là Chu tổng của Khôn Thần.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.