🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cho đến khi rời khỏi triển lãm, Ninh Khuyết vẫn chưa thể tin nổi Diêm Đình Lâm đã đồng ý gia nhập Kinh Hoà. 

Cảm giác cứ như đang nằm mơ

“Cậu còn sợ tôi trốn mất à, giữ chặt thế!”

Lúc này Ninh Khuyết mới nhận ra mình nắm tay Diêm Đình Lâm quá chặt. Vừa lên xe, vì quá phấn khích, anh vỗ vai đối phương mấy cái, kết quả lại vì kích động quá độ mà nắm lấy tay anh ấy mãi không chịu buông.

“Cậu chắc chắn là muốn ở lại, không phải do bốc đồng nhất thời đấy chứ?” Anh buông tay ra.

“Tôi đã bốc đồng bao giờ chưa?”

Ninh Khuyết nghĩ lại, đúng thật là chưa từng.

Ngay cả năm đó, khi hỏi Chung Ức xin WeChat, anh cũng phải chọn một ngày lành, ngồi đợi cô trong thư viện.

Mặc dù sau cùng vẫn bị từ chối.

Nếu Diêm Đình Lâm đã đồng ý ở lại, bước tiếp theo chính là đàm phán điều kiện.

“Hai ngày tới cậu nghĩ kỹ cụ thể xem mình muốn gì, tôi sẽ báo lại cho Mẫn tổng.”

Diêm Đình Lâm bật cười: “Các cậu cứ thể hiện thành ý trước đi, thành ý đủ rồi thì tôi mới ra điều kiện.”

Đối với anh mà nói, điều kiện không phải điều quan trọng nhất, nhưng cũng không thể thiếu.

“Sau khi đàm phán xong, tạm thời các cậu đừng công bố vội, để tôi tự thông báo.”

Ninh Khuyết giơ tay làm ký hiệu OK: “Không vấn đề.”

Lần trở về này của anh, e rằng sẽ khiến cả ngành chấn động.

Thẩm Trì giờ đang gối cao không lo, giờ thì có nằm gối hai mét cũng khó mà ngủ ngon nổi.

Diêm Đình Lâm liếc nhìn Chung Ức, từ lúc lên xe đến giờ cô vẫn yên lặng, chiếc túi vải đặt trên đùi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vì quá vui mà lại rơi vào trầm mặc.

Anh khó mà hoàn toàn thấu hiểu, nhưng cũng phần nào cảm nhận được, giống như chính anh đã thực hiện được nguyện vọng được hợp tác cùng cô vậy.

Anh lại nhìn sang chiếc túi vải trên đùi cô, cuối cùng cũng thay túi mới rồi Trước kia, anh từng bàn với Chu Thời Diệc chuyện này, cô quanh năm chỉ đeo một chiếc túi vải, trên người không có nổi một món đồ hàng hiệu, có nên mua cho cô vài thứ không.

Chu Thời Diệc nói: “Nếu mua thì để tôi mua, cậu bận lòng vậy làm gì.”

Anh cười đáp: “Không phải cậu cũng vừa bị từ chối sao?”

Những năm tháng tuổi trẻ rực rỡ, ngay cả thất tình cũng mang theo chút niềm vui.

Lúc ấy ai mà ngờ được, hai người họ theo đuổi người ta lại đều bị từ chối, hơn nữa lại bởi cùng một cô gái.

Khác biệt giữa anh và Chu Thời Diệc là, anh chưa từng xin được WeChat, sau đó cũng quên chuyện này đi, cho đến lần họp lớp.

Vì ngồi cách xa nhau, anh ở đầu bên này của chiếc bàn dài, cô thì gần như ngồi ở đầu đối diện. Khi ánh mắt lướt qua thấy bóng hình quen quen, nhìn kỹ mới nhận ra, hoá ra chính là Chung Ức, người từng từ chối anh.

Sau bảy tám tháng, tóc cô đã dài ra, đổi sang kiểu tóc mới.

Lần đầu gặp cô, cô mới là sinh viên kỳ đầu năm nhất, để tóc ngắn gọn gàng, phần đuôi hơi cong, cũng gần giống với kiểu hiện tại.

Anh biết đến cô là nhờ một giáo sư quen kể lại, rằng trong số sinh viên mới năm đó, có một cô gái Trung Quốc vô cùng thông minh, đã tự học được hơn nửa chương trình chuyên ngành.

Ban đầu anh thấy khó tin, nhưng sau khi tìm hiểu thì không lấy làm lạ nữa.

Cô hầu như không giao du với ai, ngoài giờ học chỉ ru rú trong thư viện hoặc phòng thí nghiệm.

Cô đam mê sách chuyên ngành đến mức có lần anh ngồi đối diện cô cả buổi chiều, vậy mà cô không hề ngẩng đầu lên, hoàn toàn không nhận ra trước mặt có người.

Đúng lúc Diêm Đình Lâm đang chìm trong dòng hồi ức, xe dừng lại trước khách sạn.

Chung Ức lấy lại tinh thần, quay đầu mỉm cười với hai người đối diện: “Tối nay em mời, coi như ăn mừng một chút.” 

Mời được Diêm Đình Lâm, niềm vui ấy quả thực khó diễn tả thành lời.

“Đã nói với Chu Thời Diệc chưa?” Diêm Đình Lâm hỏi.

“Vẫn chưa. Về rồi cho anh ấy một bất ngờ.”

Ba người cùng xuống xe, đi vào nhà hàng ngoài trời của khách sạn.

Bữa tiệc này vốn định tổ chức để tiễn Diêm Đình Lâm, ai ngờ cuối cùng lại hoá thành tiệc mừng chuyện vui.

Ánh hoàng hôn rực rỡ như lớp sốt cà chua đặc sánh lan ra nửa bầu trời phía Tây, khiến Diêm Đình Lâm cứ nhìn mãi không thôi, cảnh sắc lộng lẫy đến choáng ngợp.

Chung Ức nâng ly mời anh: “Cảm ơn anh.”

“Em nên cảm ơn chính mình trước đã.” Diêm Đình Lâm hạ ly, cụng nhẹ với ly rượu vang của cô, “Kinh Hoà phải cảm ơn em, Khôn Thần lại càng nên làm vậy. Chỉ e cả đời này Thẩm Trì cũng khó lòng quên được em.”

Ninh Khuyết trêu đùa: “Có khi lại trở thành ‘hắc nguyệt quang’ ấy chứ.”

Mấy người họ cùng bật cười.

Chung Ức chia sẻ tin vui với anh họ và Chu Túc Tấn, không quên cảm ơn họ đã hỗ trợ dữ liệu doanh nghiệp quý giá. 

Chính nhờ những dữ liệu đó mà Diêm Đình Lâm có thể nhìn ra tương lai của chuỗi cung ứng bán dẫn trong nước.

Tối nay cô đã uống hai ly rượu vang đỏ, còn nhiều hơn cả trong ngày cưới. 

Cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, giữ được Diêm Đình Lâm ở lại.

Ninh Khuyết cũng nâng ly mời Chung Ức: “Cuối cùng anh cũng vượt qua được rồi. Trước kia trước mặt em, anh lúc nào cũng phải cúi đầu nhún nhường, giờ thì gió đã xoay chiều.”

Diêm Đình Lâm nâng ly, ba người cụng nhẹ, anh tiếp lời: “Thế thì không cần đâu, dù là lúc nào đi nữa cũng không thể để Chung Tổng cúi đầu trước mặt tôi. Nếu có bất đồng ý kiến, tôi sẽ cúi đầu trước.”

Nói rồi, anh chuyển hướng sang Ninh Khuyết, nửa đùa nửa thật: “Nếu hôm nào tôi mà cúi đầu, thì trưa đó lọc cho tôi một đĩa cá.”

Ninh Khuyết: “Thế thì không được rồi. Nhỡ đâu ngày nào cậu cũng cúi đầu vì muốn ăn cá, thì chắc tôi phải nhặt xương cá mệt chết mất.”

Diêm Đình Lâm không nhịn được, cười phá lên: “Bị cậu nhìn thấu rồi.”

Chung Ức khẽ nhấp ngụm rượu, cũng không kiềm được mà mỉm cười.

Hồi còn đại học, cô vẫn chưa hiểu, sao mỗi lần dự tiệc hội cựu sinh viên, chỉ cần họ và Chu Thời Diệc xuất hiện, chỗ họ ngồi luôn đầy ắp tiếng cười.

Giờ thì cô hiểu rồi.

Diêm Đình Lâm dần thu lại nụ cười, uống cạn ly rượu vang trong tay.

Lúc này điện thoại Chung Ức vang lên, là cuộc gọi từ Chu Thời Diệc, cô đứng dậy đi ra chỗ yên tĩnh nghe máy.

Bàn tiệc giờ chỉ còn lại hai người.

Diêm Đình Lâm hỏi: “Đường Nặc Doãn cũng đang làm ở Kinh Hoà phải không?”

Ninh Khuyết gật đầu: “Cậu biết cô ấy à?”

“Biết.”

Ninh Khuyết đã từng xem qua hồ sơ Đường Nặc Doãn, cô ấy từng làm việc hai năm tại San Francisco: “Hai người từng hợp tác?”

“Không.”

“Đừng nói với tôi là Đường Nặc Doãn cũng từng từ chối cậu, trở thành bạch nguyệt quang trong lòng cậu đấy nhé.”

Diêm Đình Lâm liếc bạn thân: “Trên trời nhà cậu có hai mặt trăng à?”

Ninh Khuyết hiểu ngay, bật cười ‘phì’ thành tiếng: “Cậu chỉ có giữ một vầng trăng duy nhất thôi đúng không?”

“Nhất định phải giữ. Có thêm vầng nữa cũng phải bắn rơi nó xuống.”

Ninh Khuyết ôm trán, suýt bật cười chảy cả nước mắt.

Anh lại rót cho Diêm Đình Lâm nửa ly nữa, tò mò hỏi: “Không phải cậu từng nói, không có ai, không có việc gì có thể khiến cậu ở lại sao?”

Diêm Đình Lâm đáp: “Vốn không có ai hay chuyện gì khiến tôi ở lại cả, mà chính tương lai và những thử thách phía trước khiến tôi quyết định ở lại.” 

Anh khẽ nhấp một ngụm rượu, “Cũng có thể nói là một phần sự kiên trì của Chung Ức khiến tôi dao động.” 

Rất hiếm có người nào khiến anh thực sự động lòng.

Có một người cùng chung chí hướng đồng hành trên con đường gian nan và đầy bất định này, mới không thấy cô đơn.

Sự cô đơn đó không liên quan đến tình cảm, mà là một dạng tín niệm.

“Cậu với Đường Nặc Doãn quen nhau thế nào?” Ninh Khuyết chuyển đề tài.

“Gặp nhau trong một hội nghị ngành nghề. Cô ấy nhờ tôi chỉ lối, phân vân không biết nên ở lại San Francisco hay quay về nước. Tôi chỉ bảo cô ấy hãy làm theo trái tim mình, không hối hận là được.”

Giống như anh lúc đó, khi vươn tay ra với Chung Ức tại buổi triển lãm, anh không hối hận.

Ngoài ban công, Chung Ức vẫn chưa cúp máy.

Chu Thời Diệc biết cô sẽ bay về Bắc Thành vào sáng mai, đang nghĩ xem nên an ủi cô thế nào.

Lẽ ra cô tham dự triển lãm hai ngày, nhưng mới đi một ngày đã trở về, có lẽ cô đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng.

“Mấy giờ em về? Anh ra sân bay đón.”

Chung Ức: “Anh không bận à?”

“Bận đến đâu cũng có thể dành ra hai ba tiếng được.”

Chu Thời Diệc lại nói: “Hai ngày rồi không gặp anh, em không nhớ anh à?”

“Không có thời gian nhớ đến.”

“…Không cần phải nói thật vậy đâu.”

Chung Ức khẽ cười.

Lúc này Chu Thời Diệc đang tham dự buổi tiệc xã giao, sợ cô buồn, nên đã rời khỏi phòng bao để gọi cho cô.

“Diêm Đình Lâm từ chối em, nhưng chẳng phải vẫn còn anh sao?”

Chung Ức không bị từ chối, nhưng câu nói đó khiến cô cảm thấy ấm lòng.

“Dù có khó khăn đến đâu, anh cũng sẽ giúp em hiện thực hoá mô hình lớn đó, biến giấc mơ của em thành sự thật.” Chu Thời Diệc nói, trong giọng đầy áy náy. “Có điều, có thể sẽ mất một chút thời gian.”

Anh vừa quay mặt thì thấy người quản lý nhà hàng đã dừng bước, đang định quay người đi, chắc vì thấy anh đang nghe điện thoại nên không tiện làm phiền.

“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.

Quản lý quay lại: “Chu Tổng, anh muốn dùng món chính gì ạ?”

“Như cũ là được.”

“Vâng.”

Anh đã quen với việc sau khi uống rượu sẽ ăn một bát mì cá, sau khi chia tay, thói quen đó cũng không thay đổi.

Thật ra món mì cá là món cô thích ăn nhất. 

Từ lúc chưa quen vị, đến sau này dần dần quen miệng.

“Anh đang xã giao bên ngoài à?” Giọng Chung Ức truyền đến từ đầu dây bên kia.

Chu Thời Diệc áp điện thoại lại gần tai: “Ừ. Hẹn mấy bên cung ứng, bàn chuyện xây dựng mạng lưới sạc siêu nhanh, mục tiêu là trong 10 phút có thể sạc được 600km.”

“Việc đó cần sự hỗ trợ mạnh mẽ từ phía mạng lưới điện đấy.”

“Đúng vậy.”

Chung Ức vốn hiểu biết mảng này, nên biết rằng về mặt kỹ thuật thì mục tiêu sạc 600km trong 10 phút là khả thi, nhưng yêu cầu rất cao. Từ pin đến trụ sạc rồi cả hệ thống mạng điện, tất cả đều phải phối hợp công nghệ nhiều bên, không thể chỉ dựa vào một bên.

Khôn Thần hiện có số lượng xe ở phân khúc trung và thấp lớn hơn tổng tất cả các thương hiệu xe năng lượng mới khác cộng lại, mạng lưới trạm sạc nhanh hiện có không đủ đáp ứng nhu cầu của khách hàng, nên việc xây dựng mạng lưới sạc siêu nhanh riêng là điều cần thiết.

Trong tương lai, cuộc chiến giữa các hãng xe sẽ là sự đối đầu giữa những hệ sinh thái, chỉ dựa vào một lợi thế đơn lẻ thì khó đi đường dài.

“Nhuệ Trì hiện tại có thể sạc được bao nhiêu trong 10 phút?”

“Khoảng 450km.” Chu Thời Diệc đáp. 

Gần đây Thẩm Trì đang đẩy mạnh nghiên cứu hệ thống điều chỉnh, Khôn Thần cũng vậy. Xem ai vượt qua được nút thắt kỹ thuật này trước, người đó sẽ tiết kiệm được chi phí điện năng lớn, từ đó giảm thiểu chi phí mạng lưới sạc siêu nhanh.

Chung Ức khẽ hỏi: “Tiếp quản Khôn Thần hai tháng nay, chắc anh mệt lắm phải không?”

“Vẫn ỏn.”

Làm thêm đến nửa đêm đã thành chuyện thường, mảng xe hơi là lĩnh vực hoàn toàn mới đối với anh, phải bắt đầu từ con số không.

Chung Ức: “Nếu mệt quá thì nói với em.”

Chu Thời Diệc hơi sững người, rồi khẽ cười: “Được.” 

Anh nhìn đồng hồ. “Anh vào trong đây. Ngày mai đến đón em.”

Trước khi cúp máy, anh hỏi thêm: “Đi công tác hai ngày, không nhớ anh à?”

Chung Ức nghiêm túc đáp: “Có nhớ.”

“Chuyện của Diêm Đình Lâm, em đừng để trong lòng.”

Diêm Đình Lâm không ở lại thì càng tốt, tai anh cũng được yên ổn một chút.

Chu Thời Diệc trở lại phòng bao, câu chuyện chuyển từ mạng lưới sạc siêu nhanh sang chuyện Diêm Đình Lâm, đang bàn luận tại sao anh lại đột ngột trở về nước.

“Muốn về nước phát triển à? Nghe nói dạo này vẫn sống ở khu văn phòng của Kinh Hoà.”

“Chắc là không đâu, nếu vậy thì gần đây Thẩm Trì sẽ không vui vẻ đến thế.”

Ai thắng trong cuộc chiến giành người, người đó sẽ có lợi thế to lớn trong cuộc chiến giá cả trên truyền thông.

Dư luận sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu, cũng như quyết định của người tiêu dùng.

Có người trong bàn tiệc có phương thức liên lạc của Diêm Đình Lâm, băn khoăn nói: “Dạo này hành tung của cậu ta khó đoán lắm. Vừa về Bắc Thành đã xoá trạng thái ghim trên trang cá nhân.”

“Có khi thêm được wechat với đối phương rồi.”

“Cũng có thể là đang yêu người mới cũng nên.”

Nói đùa vài câu, Chu Thời Diệc ngồi xuống ghế.

Họ cũng chẳng mấy quan tâm đến đời sống riêng tư của Diêm Đình Lâm, nói đùa xong lại quay về bàn chuyện sạc siêu nhanh.

Sáng hôm sau, Chu Thời Diệc không đến công ty mà đi thẳng ra sân bay.

Đỗ Tổng đợi mãi ở công ty vẫn chưa thấy sếp đâu, đành phải gọi điện xin chỉ thị: “Chu Tổng, phải chốt ngày tổ chức lễ ra mắt dòng kun rồi.”

Hôm nay đã là ngày 2 tháng 6, nếu không quyết định sớm thì tài liệu truyền thông không thể chuẩn bị được, đến cả địa điểm cũng chưa thể chốt.

Trước đây những việc như lễ ra mắt thế này, mọi chi tiết đều do ông quyết định, Chu Thời Diệc rất ít khi can dự. Không biết lần này vì lý do gì, anh lại đặc biệt quan tâm.

“Chú tự quyết đi.” Chu Thời Diệc nói.

Đỗ Tổng: “…”

Hoàn toàn không theo kịp nhịp sếp.

“Vậy chốt ngày 12 nhé, sớm hơn thì không kịp chuẩn bị.”

Thế là ngày giờ và địa điểm cùng được chốt.

Khi Chu Thời Diệc đi đến khu đón máy bay trong nước thì gặp người quen.

Đường Nặc Doãn cùng bạn trai cũng đến đón người thân, ba người chỉ gật đầu chào nhau đơn giản.

Mẹ cô đã đến, Đường Nặc Doãn khoác tay bạn trai, cùng đi vào trong.

Hai hôm trước mẹ đã về nước, về quê thăm ông bà ngoại rồi mới bay ra Bắc Thành.

Vừa gặp con gái, Dương Gia Nguyện lập tức kéo con vào lòng.

“Sao lại gầy thế này?”

“Không có đâu, còn tăng lên một cân đấy ạ.” Bạn trai đẩy vali, cô thì khoác tay mẹ, “Chuyển vào làm việc trong khu văn phòng rồi, sáng nào con cũng chạy dọc bờ hồ, người săn chắc lại chứ không hề gầy đi đâu ạ.”

Dương Gia Nguyện nửa tin nửa ngờ: “Đừng suy nghĩ nhiều. Mẹ làm sao mà không yêu con được chứ.”

Đường Nặc Doãn cười: “Mẹ, con thật sự không nghĩ gì đâu. Thời gian đâu mà nghĩ linh tinh.”

Bận bịu đến mức uống nước còn quên, sao có thời gian than thở nhớ nhung.

Quá khứ giữa mẹ và Giang Tĩnh Uyên chẳng liên quan gì đến cô, cô không muốn phí thời gian và tâm sức vào chuyện đó.

Có điều, mấy hôm nay đúng là mất ngủ, vì nghe nói Diêm Đình Lâm đã đến khu khuôn viên của Kinh Hoà.

Một nhân vật tầm cỡ có thể gia nhập Kinh Hoà, không chỉ riêng cô, cả đội đều đang háo hức.

Trùng hợp là hôm Diêm Đình Lâm đặt chân đến Bắc Thành, dòng trạng thái ghim suốt nhiều năm trên trang cá nhân của anh cũng đột ngột bị gỡ bỏ.

Lúc đi ngang qua chỗ vừa rồi, Chu Thời Diệc vẫn còn đứng đó, có vẻ người cần đón vẫn chưa đến.

Khi hai bên gần lướt qua nhau, đối phương vô tình ngẩng đầu.

Đường Nặc Doãn chào: “Chu tổng.”

Chu Thời Diệc khẽ gật đầu, ánh mắt không dừng lại lâu, rồi lập tức quay về phía trước.

Anh đã từng xem ảnh bố vợ và mối tình đầu hồi trẻ. Người mà Đường Nặc Doãn vừa khoác tay, trông vẫn giữ được năm, sáu phần dáng vẻ thuở thanh xuân.

Điện thoại rung lên, Chung Ức gửi tin nhắn: [Vừa hạ cánh. Anh đợi lâu chưa?]

Chu Thời Diệc: [Không vội.]

Người có thể khiến anh đến sân bay sớm đến vậy, ngoài Chung Ức ra thì chỉ có Diêm Đình Lâm.

Bởi vì lần nào Diêm Đình Lâm cũng cố ý nói sớm giờ máy bay hạ cánh.

Rất nhanh, ba người đẩy vali bước ra.

Chung Ức đi trước, vừa thấy anh thì bước chân rõ ràng nhanh hơn.

Chu Thời Diệc bước nhanh tới, định xem nên an ủi cô thế nào.

Chỉ còn mấy bước là đến nơi, Chung Ức đã nhào vào lòng anh.

Chu Thời Diệc ôm chặt lấy cô, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu: “Không sao đâu. Anh sẽ nghĩ cách.”

Anh chưa từng chủ động mở lời với Diêm Đình Lâm, đợi đến khi quy trình tiên tiến của Bán Dẫn Khôn Thần ổn định được tỷ lệ sản phẩm đạt chuẩn, anh sẽ đích thân mang kết quả ấy đến gặp cậu ta. Khi đó, anh ít nhiều sẽ có phần thắng trong tay.

Chung Ức ôm lấy eo anh, bất chợt ngẩng đầu, khoé miệng không kìm được mà cong lên.

Chu Thời Diệc cũng nhận ra điều khác lạ, nếu là trước kia, cô chưa từng ôm anh như thế nơi công cộng.

Chung Ức nở nụ cười rạng rỡ: “Diêm Đình Lâm gia nhập Kinh Hoà rồi.” 

Nói xong lại vùi mặt vào ngực anh.

Niềm vui như thế này, chỉ có thể thoả sức bộc lộ trong vòng tay anh.

Chu Thời Diệc xoa đầu cô: “Lúc gặp lại anh cũng chẳng thấy em vui đến vậy.”

Diêm Đình Lâm từ phía sau bước lên, tiếp lời: “Cho nên mới nói, đàn ông phải cố gắng một chút. Không thì chỉ còn cách trách trời trách đất cả ngày thôi.”

“…”

Ninh Khuyết bật cười, vỗ vai anh: “Đi thôi. Cẩn thận không là Chu Thời Diệc đá cậu đấy.”

Diêm Đình Lâm tiện tay xách giúp vali của Chung Ức, để hai người kia thoải mái tình tứ: “Tôi được ánh trăng hộ thân, sợ gì.”

Ninh Khuyết: “Cậu thôi nghĩ đến ánh trăng đi. Nghĩ xem khi Thẩm Trì biết tin, định xử cậu thế nào trước đi, cậu lừa cậu ta gỡ cho cậu mấy con cá cơ mà.”

“Ha ha! Cậu đừng nói gở thế chứ!”

Thông tin Diêm Đình Lâm gia nhập Kinh Hoà đến ngày 10 tháng 6 mới chính thức được công bố ra ngoài.

Hai ngày trước đó, Tập đoàn Kinh Hoà bất ngờ tuyên bố điều chỉnh chức vụ của Chủ tịch Giả, ông sẽ không còn phụ trách mảng chip nữa.

Giữa lúc trong ngành đang bàn tán ai sẽ tiếp quản mảng chip của Kinh Hoà, Diêm Đình Lâm đăng một dòng trạng thái lên trang cá nhân.

Anh quyết định là người *****ên công khai tin mình gia nhập, là để dành thể diện cho Chung Ức. Anh hiểu rõ cô và Chu Thời Diệc đã phải chịu bao nhiêu áp lực với dự án Khôn Thần.

Chiếc xe việt dã kia là quà cưới anh tặng Chu Thời Diệc, còn dòng trạng thái này xem như quà mừng dành cho Chung Ức.

[Rất vinh hạnh được gia nhập Tập đoàn Kinh Hoà, trở thành đồng nghiệp với người tôi luôn ngưỡng mộ và mong muốn được hợp tác. Hy vọng sau này sẽ hợp tác vui vẻ, mong được chỉ giáo nhiều hơn @Chung Ức]

Vài phút sau, Kinh Hoà chính thức công bố tin Diêm Đình Lâm gia nhập tập đoàn.

Tin tức ấy như một quả bom dội xuống ngành bán dẫn.

Không ai ngờ anh sẽ trở lại.

Và giờ không chỉ trở lại, anh còn đặc biệt gắn thẻ Chung Ức, ngầm tuyên bố hai người sẽ cùng hợp tác trong dự án xe của Khôn Thần.

Cổ phiếu của Kinh Hoà và Khôn Thần lập tức tăng vọt.

Giang Tĩnh Uyên nghe tin từ nhà thông gia rằng mấy ngày trước con gái ông từng đưa Diêm Đình Lâm đi triển lãm bán dẫn nhưng không có kết quả. Lo con gái buồn bã, ông cùng vợ vội kết thúc kỳ nghỉ, trở về Bắc Thành sớm hơn dự định.

Kết quả vừa đặt chân xuống sân bay đã thấy tin tức chấn động từ Kinh Hoà.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.