Có phải tôi cũng đã bị đồng hóa trong thế giới tận thế này không? Không được, tôi không thể như vậy, tôi không thể nghĩ như vậy.
Trong tận thế không thể quá nhân từ, nhân từ sống không lâu, nhưng cũng không thể buông thả cái ác của mình, nếu không thì có khác gì zombie.
“Bố mẹ, bố mẹ cứ xem đi, cũng phải chú ý đến camera, xem có ai lên núi không. Con bị đau mắt, đi nghỉ một chút ạ.”
Tôi tìm một cái cớ, đi xuống tầng một rửa mặt. Tôi nhìn mình trong gương, mặt mày tái nhợt, không giống như bình thường. Kiếp trước trông tôi như thế nào nhỉ, không nhớ nữa.
Cũng phải, kiếp trước mỗi ngày tôi đều lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, đâu có thời gian soi gương. Thôi không nghĩ nữa, nghĩ gì cũng vô ích, tôi đâu có khả năng chấm dứt tận thế, một người yếu như sên suốt ngày chỉ biết edit video thì làm sao cứu thế giới được.
Tôi vừa để cho suy nghĩ bay lượn, vừa quen tay mở nhóm quản lý khu chung cư. Đúng lúc nhóm đang thống kê số người, tôi tiện tay đánh dấu không có, ngay sau đó có quản lý gọi video WeChat cho tôi. Hừ, gọi thoại không đủ cho mấy người hay sao mà phải video. Mới ngày đầu của tận thế đã bắt đầu thăm dò rồi, thật không hổ danh là người quản lý, đầu óc thật nhanh.
Tôi từ chối video, nhắn vào nhóm nói mình ở quê, nhà không có ai. Sau đó tôi rời nhóm. Tôi không muốn xem họ đấu đá lẫn nhau, dù sao tôi cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-45-ngay-nua-den-khi-virus-tan-the-bung-phat/2382942/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.