Sáng Chủ nhật đẹp trời, Strike lại tới Hội Sinh viên Đại học London để tắm. Một lần nữa hắn cố ý đi đứng khuỳnh khoàng, mặt mày cau có, mắt cắm xuống đất. Vẻ bặm trợn của hắn khiến không ai muốn hỏi han gì khi hắn đi ngang qua bàn lễ tân. Trong phòng thay đồ Strike đợi cho đám sinh viên đi ra hết rồi mới tắm. Hắn không muốn ai nhìn thấy cái chân giả của mình.
Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, cạo râu nhẵn nhụi, Strike xuống tàu điện, đi về khu Hammersmith Broadway. Hắn bước ra khỏi ga tàu, tận hưởng chút ánh nắng chiếu xuyên qua cửa kính khu mua sắm trước khi bước ra đường. Những cửa hàng xa xa trên phố King đầy người; cứ như là sáng thứ Bảy vậy. Khu Hammersmith Broadway đông đúc tấp nập, đúng kiểu một trung tâm mua sắm vô hồn, nhưng chỉ cách đó có mười phút đi bộ lại là con đường yên tĩnh, đầy cây cối dọc bờ sông Thames.
Khi đi bộ trên vỉa hè ngắm xe cộ qua lại, Strike bỗng nhớ đến những ngày Chủ nhật ấu thơ ở Cornwall, mọi nơi đều đóng cửa trừ nhà thờ và bãi biển. Khi đó Chủ nhật luôn có một dư vị riêng; sự tĩnh lặng thầm thì mà vang vọng, tiếng tách sứ va chạm nhau nhè nhẹ, mùi nước sốt thịt, chương trình TV chẳng có gì đáng xem, tẻ ngắt như những con phố đóng cửa vắng tanh. Trên bãi biển, những con sóng không ngừng vỗ bờ, hắn và Lucy chạy nhảy trên mặt sỏi, không có món gì để chơi ngoài những thứ thô sơ nhất.
Mẹ hắn từng nói rằng: “Nếu mẹ phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-chim-khat-to/2522596/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.