Chương 195: Phòng
Triệu Hi Tuấn chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, bóng cây chiếu lên ngườianh, cuối cùng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú tuyệt đại của anh, khiến đôimắt phượng của anh còn sáng hơn sao trời. Anh nhìn bọn họ mỉm cười, mắt phượng lưu chuyển, khí chất tao nhãtuấn tú chậm rãi tỏa ra. Bất kể là đi đâu, lúc nào, chỉ cần là nơi cóanh xuất hiện thì lập tức trở thành hạc giữa bầy gà. Triệu Hi Tuấn quả thực có sức hút này! Thế Duy chạy nhào qua phía Hi Tuấn, kêu lên một tiếng vui mừng: - Chú ơi! Hi Tuấn bế Thế Duy lên, anh đi tới bên Chu Thiến, vừa đi vừa nói với Thế Duy: - Cô đang kể chuyện cho Thế Duy nghe à? - Đúng thế, ngày nào cô cũng kể, chuyện hay lắm Giọng Thế Duy rất vang dội, sau đó lại giãy giãy chân, ý muốn xuống Triệu Hi Tuấn đặt Thế Duy xuống đấy, Thế Duy lại chạy ào lên trước. Chu Thiến vội nói: - Thế Duy, chạy đi đâu? Thế Duy chẳng quay đầu lại: - Thế Duy đi ngắm hoa Chu Thiến dặn dò: - Trời tối nhớ nhìn đường, cẩn thận bị ngã Sau đó quay đầu nhìn Hi Tuấn cười nói: - Trẻ con giờ rất tò mò, phải cho bọn chúng tiếp xúc với nhiều thứ, tự mình khám phá mà hiểu ra nhiều điều. Triệu Hi Tuấn dừng bước, nhìn khuôn mặt trắng mịn thản nhiên như tỏasáng dưới ánh trăng, hồng hào như bạch ngọc. Anh luôn cảm thấy mỗi cáimỉm cười, mỗi lần cúi đầu, mỗi lần ngoảnh đầu lại khiến cho anh đều cócảm giác vô cùng quen thuộc. Cảm giác nàyTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-dau-nha-giau/745356/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.