May mà chiếc thùng giấy cô mang từ bộ phận nhân sự sang còn chưa gỡ ra, bây giờ cũng không cần phải sắp lại nữa, lấy đơn xin nghỉ việc, ôm đồ đạc của mình xong, cô ta sải bước rời4đi.
“Ái chà, giám đốc Từ đi đâu thế này?” Một phụ nữ trung niên cười xán lạn, sự châm chọc hiện lên trong đôi mắt không hề che giấu.
“Tránh ra”
“Nổi nóng à? Gọi cô một tiếng giám đốc Từ nền cô tưởng mình vẫn còn là giám đốc thật đấy à? Hừ! Bây giờ cô đã giống như mọi người, đều là nhân viên bình thường cả rồi, còn tưởng mình ngồi trong văn phòng thảnh thơi uống cà phê hả?”
“Tôi nói, tránh ra.” Giọng Từ Lan rất lạnh lẽo, ánh mắt như đóng băng, nhưng cái cằm hơi nghểnh lên vẫn thể hiện sự kiêu ngạo vốn có.
Cô ta đã sa sút, nhưng có một số thứ đã ngấm vào trong xương cốt rồi.
“Ra vẻ cái gì? Cô… đừng quá hống hách!”
“Ha” Cười xùy một tiếng, bờ môi đỏ mọng như máu của người phụ nữ giống như một đóa hồng đầy gai sắc nhọn, “Tôi đã từ chức rồi, kẻ chân đất không sợ người mang giày, cô có chắc chắn muốn chặn đường tôi không?”
Người phụ nữ trung niên kia bị sát khí trong mắt Từ Lan khiến cho sợ hãi, mí mắt cô ta nhảy điên cuồng, không tình nguyện nghiêng người dịch sang một bên, nhưng mắt vẫn hếch lên nhìn về phía có người, có lẽ bị mất mặt cho nên nhìn theo bóng lưng đi xa dần của Tử Lan chửi mắng mấy câu.
Nộp đơn xin nghỉ việc xong, Từ Lan ôm một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-dau-troi-phu/2337156/chuong-1156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.