Còn 10 mét nữa, chiếc xe bên cạnh vượt mặt đã đành, còn đột nhiên đâm ngang, giống như cố ý chặn đường.
A Lưu không còn đánh vô lăng né tránh như lúc nãy, mà gia tốc đâm thẳng vào.
Đổi con người của cậu nhóc đen láy. Dưới ánh nắng mặt trời, nó phản chiếu ra ánh sáng chói mắt, mang theo sự kiên định và quả quyết.
Quả cảm, liều mạng.
Người phụ huynh kia cũng âm thầm dùng sức, nhìn chằm chằm vào cậu nhóc, muốn dùng ánh mắt uy hϊế͙p͙, ép A Lưu chủ động né đường.
Nhưng, trong mắt cậu nhóc chỉ có đích đến, ngoài thứ ấy ra thì chẳng có gì khác.
Không sợ hãi, không kính nể, thậm chí không có sống chết.
Cuối cùng, hai chiếc xe đâm vào nhau, do phần lực bên phía A Lưu đến quá mạnh và quá bất ngờ, nên trực tiếp đâm méo xe đối phương, kéo theo đó là cơn chấn động dữ dội, khiến cho đứa bé đang ngồi trêи ghế phó lái bay thẳng ra ngoài, sau đó là tiếng khóc kinh thiên động địa.
Cùng lúc đó, tiếng chuông chỗ đích đến vang lên, đoang đoang…
Bên này thảm bại chề, bên kia gió xuân đắc ý.
Thấy đứa bé bay ra, vị phụ huynh kia biến sắc, vội vàng xuống xe, lật đứa bé lại xem. Đứa nhóc miệng đầy máu, rơi mất hai chiếc răng. Hắn ta vừa thấy hối hận vừa tức giận, nhìn A Lưu bằng ánh mắt hung ác.
A Lưu chỉ đáp trả lại bằng một ánh mắt khinh thường.
Hắn ta sửng sốt, cảm thấy có thể bản thân đã nhìn nhầm, một đứa nhóc mẫu giáo 5 tuổi, sao có thể sở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-dau-troi-phu/2337233/chuong-1198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.