Theo tiếng cười có phần âm trầm vang vọng thiên địa cùng sắc mặt Diễm Nguyệt Kỳ trở nên ngưng trọng, Lạc Nam thầm mắng một tiếng:
“Cái này U Nguyên Đại Lục cũng quá phiền phức đi!”
Theo ý tứ trong lời nói của vừa rồi, người đến quả thật không mang theo ý lương thiện gì, trái lại vì thanh toán nợ nần.
Mà lúc này, xuất hiện trước mặt hai người Lạc Nam là một tên lão già thân mặc hắc y, đầu tóc đen trắng xen lẫn có phần rối bời, không biết vừa từ lỗ nào chui ra.
Lão già diện mục cổ quái, một nửa bên mặt có vết sẹo lớn dữ tợn phá hoại toàn bộ mỹ quan gương mặt hắn. Lúc này đây, hắn nhìn chằm chằm lấy Diễm Nguyệt Kỳ, ánh mắt như hồi ức lại chuyện xưa cũ mang theo một tia phẫn nộ cùng không cam lòng...
“Nhìn bổn tọa làm gì?” Diễm Nguyệt Kỳ không có thói quen bị nhìn như vậy, cau mày hỏi.
“Tiểu nữ oa, ngươi cùng Tà Hoàng có thân phận gì?” Lão già trầm giọng hỏi.
Lạc Nam nghe vậy âm thầm đề phòng, tiến đến bên cạnh Diễm Nguyệt Kỳ nghiêm túc nhìn hắn.
“Di? Trạng thái thật thần kỳ, vậy mà có thể tạo cho lão phu một tia áp lực!” Lão già bất ngờ nhìn Lạc Nam thốt lên một tiếng kinh ngạc.
“Bổn tọa cùng Tà Hoàng không quen!” Nàng nhàn nhạt đáp, trước khí thế của lão già, dù cao ngạo như nàng cũng không tùy tiện l* m*ng.
Lão già này chính là một tên Yêu thú Lục Giai Viên Mãn, tu vi so với nàng còn cao hơn một bậc, hơn nữa dựa vào khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-ba-chu/2870960/chuong-105.html