Bên trong Linh Giới Châu, Lạc Nam nhẹ mở hai mắt…
“Đa tạ nàng!” Nhìn ba bình Đế Đan nằm ở trước mặt, hắn mỉm cười nói tiếng cảm tạ.
“So với những tài nguyên ngươi giúp ta khôi phục linh hồn, chút việc nhỏ này đáng là gì?”
Bắc Cung Hàm Ngọc rời khỏi cơ thể hắn, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
Lạc Nam mỉm cười, hai mắt tràn đầy thưởng thức nhìn lấy nàng.
Trước mặt hắn lúc này là linh hồn của một đại mỹ nhân thành thục vô cùng rõ nét.
Nàng nhìn qua như một nữ nhân 27 28 tuổi, độ tuổi thành thục và chín mộng như mật đào, sở hữu vẻ đẹp không chút tỳ vết, ngũ quan tinh tế tuyệt luân, mái tóc như ngân hà lóng lánh chảy xuống bờ lưng thướt tha, vầng trán trắng nõn cao ngạo có khảm một nốt chu sa ở giữa mi tâm, đôi mắt trong veo ẩn chứa những cảm xúc phức tạp của sự từng trải, mũi quỳnh cao thẳng, bờ môi căn mộng đỏ thắm hé mở, lộ ra hàm răng trắng đều như ngọc bên trong…
b* ng*c to tròn đầy ắp, vòng eo không xương nhỏ nhắn, b* m*ng màu mở vểnh lên, đôi chân dài miên mang…tất cả tạo nên một thân thể đồng hồ cát hoàn mỹ.
Khí chất của nàng không kiêu ngạo phóng khoáng như Âu Dương Thương Lan, không cao quý uy nghiêm như Nữ Hoàng, không có trong trẻo lạnh lùng như Độc Cô Ngạo Tuyết…
Bắc Cung Hàm Ngọc mang một cổ khí chất đằm thắm pha lẫn dịu dàng, cực kỳ yên tĩnh…
Nhìn thoáng qua, nàng chắc chắn không lưu lại ấn tượng mạnh như Âu Dương Thương Lan hay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-ba-chu/2883973/chuong-1130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.