“Phù…phù…phù…phù!”
Hắc Trư thở hổn hển, mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng, trong lòng điên cuồng mắng chửi:
“Con mẹ nó! Lão quái vật này vậy mà không biết xấu hổ, khi dễ một đám hậu bối để tranh đoạt vị trí trên Thiếu Đế Bảng!”
Vừa nói xong, Hắc Trư phát hiện Cự Thiên Cuồng đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình như đang hỏi: “Ngươi đang nói ta à?”
“Không phải nói ngươi!” Hắc Trư trừng lại.
Nhân Kê ngửa đầu nằm dài trên bãi cỏ, toàn thân vô lực, tứ chi rã rời như tùy thời có thể vụn vỡ.
Hắc Trư đưa mắt nhìn lấy hình tượng của Nhân Kê, bỗng nhiên đôi mắt heo đỏ hoe, loáng thoáng có một tia nước chảy xuống, miệng rộng lẩm bẩm:
“Lão Dậu…hắn đi thật rồi…”
Cự Thiên Cuồng trầm mặc không lên tiếng.
Hơn ai hết, hắn hiểu tình cảm thắm thiết như người một nhà của đám người này…
Dậu Kê để lại truyền thừa ở Nhân Yêu Giới mới nhắm mắt xuôi tay, đây là chuyện đã rồi, sự thật dù muốn chối cãi cũng không được.
Ngưu Ma Vương ngồi ở một bên, đăm đăm nhìn lấy Hắc Trư đang thẫn thờ ngồi trên đất, q**n l*t phấn hồng nhẹ bay trong gió, ánh mắt miên man hằn lên từng sợi tơ máu nhìn về xa xăm…
Ngưu Ma Vương không nhịn được thầm nghĩ:
“Hắc Trư tiền bối hẳn là người có rất nhiều cố sự, quả nhiên là nam nhân trưởng thành, phong trần tuấn lãng…đúng là hình tượng mà ta nên theo đuổi!”
Hắc Trư bỗng nhiên rợn cả gai ốc, quay phắt người sang thấy Ngưu Ma Vương đang dùng đôi mắt trâu nóng bỏng nhìn mình, mũi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-ba-chu/2884015/chuong-1172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.