Cảm nhận được lưỡi kiếm đỏ còn hơn màu tóc của mình đang nặng nề đặt lên vai, kề ngay bên cổ, Luyện Mộng Tình toàn thân cứng đờ.
Nàng đã từng chứng kiến sự kh*ng b* của thanh kiếm này, biết nó là thứ mà ngay cả những viễn siêu Đế Binh như Chí Tôn Long Kiếm của Long Ngạo Thiên hay Ma Nguyệt Nhận của Thủy Hoàng cũng có thể chém cho rạn nứt.
Không dám di động thân thể dù chỉ một chút, Luyện Mộng Tình hô lên:
“Ta không có ý đồ xấu!”
“Hừ!” Lạc Nam hừ một tiếng, rút Lạc Hồng Kiếm trở về thản nhiên nói:
“Nếu có ý xấu nàng đã sớm đầu lìa khỏi cổ”
Luyện Mộng Tình lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, vuốt vuốt b* ng*c sữa còn đang phập phồng, quay người lại hung hăng lườm hắn:
“Ngươi là kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc, thật không hiểu sao nhiều nữ nhân như vậy mù quáng”
Cái lườm này ẩn chứa phong tình vạn chủng, quyến rũ tận xương, nam nhân bình thường chỉ sợ đã sớm thất thủ với đại danh của Xích Luyện Ma Nữ.
Bất quá Lạc Nam lại thản nhiên nhún vai: “Ta chỉ ôn nhu với nữ nhân của mình!”
Luyện Mộng Tình nghe vậy gò má ửng đỏ, bờ môi mọng nước nhẹ cắn, đầu lưỡi thơm tho như tiểu xà nhẹ l**m viền môi, sóng mắt lưu chuyển, thổ khí như lan:
“Người ta cũng muốn được đối xử ôn nhu nha!”
“Làm nữ nô của ta cũng sẽ rất được cưng chiều” Lạc Nam gật gù nói.
“Ngươi muốn chết!” Luyện Mộng Tình nổi giận, Ma Hồn ầm ầm tiến ra ngưng tụ thành hai thanh Xiềng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-ba-chu/2887067/chuong-1728.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.