“Ai có thể nói cho bổn thiếu...”
Cái trán Thiên Lang Thiếu Chủ nổi gân xanh, nhìn lấy thân ảnh Lang Dương hoàn toàn mất khả năng chiến đấu ngã xuống sùi bọt mép, ngửa đầu gào rống:
“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?”
“Cái này...?!” Hai lão già của Thiên Lang Môn cũng là đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không tài nào hiểu nổi.
“Con heo bị đập tơi bời nhưng không hề hấn gì? Nó sở hữu Thể chất đặc biệt sao?” Một lão già nghiến răng ken két.
“Làm sao lão phu biết được?” Lão già còn lại cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Bởi vì thực lực bị áp chế, bọn hắn cũng không thể sử dụng thần thức của Chí Tôn quan sát cẩn thận, vậy nên hoàn toàn chẳng nhìn thấu trạng thái khác thường của Hắc Trư.
Rõ ràng nó bị Lang Dương đập nện tra tấn từ đầu đến cuối, kết quả ngay cả cái rắm cũng không có, à quên, nó có cái rắm, và chính cái rắm đó đã bạo nổ tinh thần Lang Dương, chấn đến hắn hôn mê bất tỉnh.
ĐINH.
Thắng bại đã phân, Cán Cân Sinh Tử cũng không phân biệt địch ta, liền thu nhận lồng chim của Lang Dương đã chiến bại, khiến cân nặng rốt cuộc trở về trạng thái cân bằng.
“Hừ, biết sự lợi hại của Trư Hùng Tuấn?” Hắc Trư rung đùi đắc ý, muốn lắc mông trở về.
Chỉ là nó vừa đi được vài bước đã ngã quỵ xuống, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Hiển nhiên tuy rằng được giảm tải phần lớn sát thương nhận vào nhưng cũng không phải là hoàn toàn bất bại, vẫn ăn thiệt thòi không ít.
Đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-ba-chu/2891487/chuong-2262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.