“Sư tỷ!”
Lạc Nam bước ra bên ngoài Độ Đạo Môn, nhìn thấy Cầm Thanh Vận đang đứng trên lưng một con Bạch Hạc chờ sẵn.
Giai nhân tóc dài nhẹ bay trong gió, một thân váy dài màu xanh nhạt ôm lấy cơ thể khoe những đường cong lả lướt mê người, vừa tinh tế vừa thanh thoát, ngũ quan xinh đẹp được che bởi khăn lụa mỏng, để lộ đôi mắt sáng sắc sảo lấp lánh tinh quang.
Kể từ hiểu lầm lần đó, hắn không còn được thấy nàng mặc váy ngắn nữa.
“Lên đây!” Cầm Thanh Vận phất tay gọi.
Lạc Nam thả người bay lên lưng Bạch Hạc, ngồi xuống khoanh chân ngồi xếp bằng.
Bạch Hạc ngửa chiếc cổ trắng muốt thon thả gáy một tiếng, ngự gió mà đi.
Lạc Nam hiếu kỳ hỏi: “Sư tỷ, lần này chúng ta đi làm nhiệm vụ gì thế?”
Cầm Thanh Vận không vội trả lời, mà là đưa mắt nhìn hắn: “Hình như ngươi vẫn chưa dùng Đạo Hồn Thanh Thuỷ, Hồn tu còn giậm chân tại chỗ?”
“Đệ vừa đột phá đại cảnh giới chưa lâu, nếu nóng vội tiếp tục đề thăng sợ ảnh hưởng đến căn cơ, vì vậy quyết định chậm mà chắc.” Lạc Nam nói rằng.
“Nghĩ vậy cũng không sai.” Cầm Thanh Vận nhẹ gật đầu:
“Con đường tu luyện dục tốc bất đạt, quả thật tốc độ tu luyện của ngươi hơi doạ người.”
“Haha.” Lạc Nam cười một tiếng cho qua.
“Lần này cũng không phải việc gì quá mức quan trọng.” Cầm Thanh Vận thản nhiên nói:
“Tổng bộ của Độ Đạo Môn chúng ta tuy ở tại Đạo Thụ nhưng lãnh thổ lại lên đến hàng tỷ dặm với rất nhiều thế lực, thành trì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-ba-chu/2895584/chuong-2724.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.