Tất cả mọi người đều được chia một miếng vải làm quần áo, còn dư lại không ít, Trúc Lan thích tấm vải nhạt màu của con gái nhỏ, nàng cũng muốn làm một bộ, tiếc là không thể, nàng là người làm nãi nãi rồi, dám mặc đi ra ngoài đúng là không hợp tiêu chuẩn, bị người ta nói ra nói vào, ảnh hưởng đến toàn bộ tiếng tăm của nữ nhân Chu gia.
Trúc Lan nhìn tấm vải màu đậm trong tay, đau lòng cực độ, cảm thấy hô hấp cũng đau, cổ đại lừa dối.
Triệu thị vui mừng, bà bà cũng cho vải nàng ta, nàng ta cũng có y phục mới mặc rồi, nương là thích nàng ta: "Nương.
"Trúc Lan vừa nghe thấy giọng nức nở thì run một cái, thật sợ Triệu thị rồi, nhanh chóng cầm lấy một miếng vải bông nhỏ: "Miếng này cắt thành năm phần.
"Nước mắt của Triệu thị bị nén về, Trúc Lan thở ra một hơi, cắt xong rồi, Trúc Lan thật sự khâm phục Triệu thị, năm phần đồng đều cũng không cần thước đo, xúc cảm này quả là không phải thứ người thường có thể có.
Trúc Lan cầm một miếng: "Miếng này cho Ngọc Sương và đứa trẻ chưa ra đời làm đồ lót, được rồi, ngươi cũng cầm vải của nhà ngươi quay về may vá đi!"Nàng thật sự không muốn ở chung một chỗ với Triệu thị, sợ ảnh hưởng đến đầu óc của mình.
Triệu thị cầm vải muốn nói lại thôi, toàn bộ quá trình khuôn mặt của Trúc Lan đều thờ ơ lạnh nhạt, Triệu thị đi rồi Trúc Lan thở ra một hơi, cũng may là đi rồi.
Sau đó sửa sang lại vải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-cao-menh-cua-ba-ba-nha-nong/273216/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.