Trúc Lan sợ hết hồn, vội vàng ngồi thẳng người, học dáng vẻ của nguyên thân tức giận nói: "Hô cái gì mà hô, cũng không phải là không nghe được.
"Lý thị vội cúi đầu, trong lòng lại nghĩ, tình cảm của đôi phu thê già này thật là tốt, vừa rồi thiếu chút nữa đã mặt đối mặt, gương mặt nàng ta thoáng cái đỏ lên, không nhịn được lẩm bẩm trong lòng, ngoài miệng lại nhỏ giọng nói: "Nương, ta sai rồi.
"Trúc Lan: "! "Nàng thật không có nhìn thấy ánh mắt lóe lên của đứa con dâu này đâu! Không biết trong lòng đang nghĩ nàng như thế nào nữa!Chu Thư Nhân ho khan một tiếng: "Lão đại bọn họ trở lại rồi?"Lý thị kinh ngạc ngẩng đầu, công công lần đầu tiên nói chen vào, ngày trước công công chưa bao giờ nói chuyện với các nàng, có chút thấp thỏm: "Tướng công bọn họ, bọn họ vừa trở lại.
"Chu Thư Nhân bị bệnh nên không có phát hiện chỗ không đúng, lúc nãy chỉ là muốn giải vây, vừa mở miệng đã biết sai, đại đa số thời điểm nguyên thân đều trầm mặc ít nói, càng sẽ không nói chuyện với con dâu, lập tức nhắm mắt lại: "Ừ.
"Lý thị càng thấp thỏm, đây là tìm tướng công có chuyện sao? Tại sao lại nằm xuống không nói nữa? Vội vàng quay qua nhìn bà bà.
Trúc Lan đã tìm lại được cảm giác của nguyên thân, thuận tay đắp chăn cho Chu Thư Nhân, nói với Chu Thư Nhân: "Uống thuốc rồi cũng ăn cháo rồi, ngươi ngủ một chút trước, ta ăn cơm xong lại quay về.
"Chu Thư Nhân nghe hiểu, kêu hắn nghỉ ngơi một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-cao-menh-cua-ba-ba-nha-nong/273237/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.