Anh đã bỏ lỡ c những bảy năm. Trong cuộc đời cô đã xuất hiện những gì và mất đi những gì? Cô đã từng là khách qua đường trong cuộc đời ai, và ai đã từng lưu lại dấu vết trong cuộc đời cô?
Phùng Dĩ An tiến đến cánh cửa mở rộng, nhưng lại thấy một bóng người đang đứng thẳng tựa vào tay vịn cầu thang bên ngoài. Người ấy đứng đó thản nhiên, hoàn toàn không quan tâm đến kẻ khác đang dò đoán xem mình đã đứng đó bao lâu. Phùng Dĩ An ngừng lại để mắt quen với bóng tối bên ngoài, chỉ thấy người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xám nhạt, vóc dáng cao ráo, gương mặt đẹp trai có vẻ buồn bã, có thể nhìn ra đó không phải là chàng trai phóng khoáng đẹp trai mà lần trước họ tình cờ gặp nhau ở quán bar.
Hai người đàn ông nhìn nhau, người đàn ông kia không hề tránh né. Phùng Dĩ An hơi hiểu ra, quay đầu nhìn Tân Thần, “Tôi quá đề cao bản thân rồi, cứ ngỡ em tắt máy trốn trong căn nhà trống trải kia chỉ để trốn tránh tôi. Chúc em may mắn!” Anh ta vòng qua người đàn ông kia, bỏ đi một mạch.
Tân Thần bước ra ngoài, đến vị trí đối diện cổng, nghiêng đầu nhìn Lộ Phi, cười, “Buổi sáng anh còn kéo em, em tưởng anh sẽ không chịu nghe người khác nói chuyện chứ. Không phải là anh đã đến bao lâu, nghe được những gì, nhưng hình như em cũng từng cảnh cáo anh, rằng nghe trộm thì luôn phải nghe những điều khiến bản thân không được thoải mái”.
Lộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-dua-tien-day-hoa/546474/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.