Lục Minh nhíu mày, "Tôi không thể lấy không tiền mà không dạy em cái gì."
Ninh Vãn gợi lên một mạt cười như trào phúng: "Tôi đã thành cái dạng này, còn có thể tiếp tục đi học sao."
Lục Minh nhìn nhìn sắc mặt trắng bệch của Ninh Vãn, lại nhìn nhìn túi máu, thương hại cùng đồng tình nổi lên.
"Nữ chủ Ninh Sơ hiện ở hành lang vào bệnh viện, cách ký chủ 50m. "
Ninh Vãn làm như không biết gì, nâng cằm lên:"Tôi không cần anh đồng tình!"
Lục Minh xoay người rời đi, vừa mới ra khỏi phòng bệnh lại ở hành lang trông thấy Ninh Sơ. Đang định đi lên chào hỏi lại thấy Ninh Sơ đi theo sau hai người, hơn nữa tựa hồ dáng vẻ có chút không tình nguyện. Mà Lục Minh cũng phát hiện một trong hai người đó chính là mẹ Ninh.
"Ninh..". Chữ Ninh mới vừa phun ra, Ninh Sơ lại lắc đầu ngăn lại hắn nói. Không nói lời nào đi đến cửa phòng bệnh Ninh Vãn.
Kỳ thật Ninh Vãn là người khẩn trương, bởi vì nàng nghe được vị trí của Ninh Sơ, nàng xác định lần này chính là Ninh Sơ đi theo mẹ Ninh cha Ninh đến thăm nàng, hít sâu một hơi.
Nàng, chuẩn bị tốt.
Cửa "Cót két" một tiếng mở ra.
Ninh Vãn thấy ai đến liền đi nhanh đến trước mặt cha Ninh, "Cha.... cha." Thời điểm nhìn thấy Ninh Sơ liền ngừng lại.
"Nữ chủ Ninh Sơ xuất hiện."
Ninh Vãn dưới đáy lòng nhẹ than, nữ chủ chính là nữ chủ, cho dù ở cô nhi viện gian khổ lớn lên, trên người vẫn như cũ làm người khác chú ý. Lục Minh nói là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-nu-phu-phan-cong/1705459/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.