"Bác sĩ, anh cảm thấy tôi có khả năng hồi phục sao?"
"Chỉ cần tìm được cốt tủy phù hợp liền tốt."
"Chính là nhiều năm như vậy cũng chưa tìm được."
"Rồi sẽ tìm được rồi đừng thất vọng."
Ninh Vãn trầm mặc, ngẩng đầu mắt nhìn túi máu, sau đó dùng ngón tay đi mở chốt mở, thẳng đến vị trí khóa, bởi vì trong ngoài áp lực bất đồng tạo thành hồi máu, rồi sau đó quay đầu đối Dịch Hân nhàn nhạt gợi lên môi: "Bác sĩ, anh đoán, cái ống máu này của là tôi hay là người khác?"
Dịch Hân nhíu mày đi ra phía trước mở tay Ninh Vãn ra, nghiêm túc nói: "Đừng làm bậy!" Hắn sẽ không thừa nhận Ninh Vãn làm hành động này khiến hắn kinh hãi.
"Ừ."
Qua một hồi Ninh Vãn như nghĩ tới điều gì liền mở miệng hỏi: "Bác sĩ, anh bao nhiêu tuổi?"
"26."
"Tình trạng hôn nhân?"
"Chưa lập gia đình."
"Đã có bạn gái?"
"Tra hộ khẩu?" Dịch Hân nhướng mày vẻ mặt hứng thú nhìn Ninh Vãn.
"Tôi suy nghĩ xem với tính cách của anh thì sẽ có một bạn gái như thế nào."
"Vậy em nói xem tôi là có tính tình gì." Khép lại folder trong tay, nghiêm túc nghe Ninh Vãn nói.
"Nhạt nhẽo, nghiêm túc, lương bạc*, việc không liên quan mình thì ôm vào người, chỉ số tình cảm cực thấp, nhưng là nghiêm túc, chuyên chú, phụ trách, thường treo trên mặt nụ cười nhìn thân hoà (thân thiết + hoà ái) nhưng thực tế một chút cũng không dễ tiếp xúc, tuy rằng cũng thực mê người. Như vậy nội tâm anh chính là cô đơn, chờ mong có một người có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-nu-phu-phan-cong/1705461/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.