Bạn bè thân thiết lâu không gặp nên Thích Lan có rất nhiều lời muốn nói với Tần Ngộ.
Tần Ngộ để Tú Sinh cầm đồ đạc đi sắp xếp và nghỉ ngơi trước còn cậu thì đi theo Thích Lan tới chỗ hắn ở.
Thích Lan nhìn cậu từ trên xuống dưới và khen ngợi từ đáy lòng, “Đệ càng ngày càng đẹp trai.”
Tần Ngộ mỉm cười: “Lan huynh cũng thế.”
Hai người hàn huyên một lúc sau đó Thích Lan mới hỏi chuyện xảy ra hôm nay thế là Tần Ngộ có gì nói đó.
Sắc mặt Thích Lan thay đổi mấy lần, lòng căng lên, cuối cùng mới thở nhẹ một hơi. Hắn xoa xoa trán và ảo não: “Xin lỗi Ngộ đệ, vi huynh không ngờ Hoàn tiên sinh lại khó lường như thế.”
Tần Ngộ lắc đầu: “Đệ không cảm thấy có vấn đề gì. Tóm lại không có nguy hiểm đối với thanh danh và tính mạng thì không phải việc gì lớn.”
“Tấm lòng của đệ vẫn rộng rãi như trước kia. Không đúng, đệ càng ngày càng độ lượng.” Thích Lan chế nhạo một câu.
Sau đó hắn nhìn Tần Ngộ và nghiêm mặt nói: “Nhưng đệ tới đây một chuyến cũng không phải không công.” Hắn ái muội chớp chớp mắt.
Tần Ngộ có chút suy đoán trong lòng nhưng còn chưa dám xác định.
Hai người nói chuyện tới tận khuya nên Thích Lan giữ cậu ở lại nghỉ ngơi.
Tần Ngộ cũng mệt mỏi nên sau khi rửa mặt cậu đặt mình là ngủ. Ngày tiếp theo cậu ngủ tới hừng đông, bên cạnh đã không có ai.
Sau khi sửa soạn xong, cậu ra ngoài thấy Tần Tú Sinh và thư đồng của Thích Lan cầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-thi-cu-thoi-co-dai/1862936/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.