🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Rạng sáng ngày 6 tháng 8, bên ngoài trường thi có rất nhiều thí sinh tụ tập. Nha dịch đốt đuốc khiến cảnh đêm đen nhánh sáng như ban ngày.

Dù số người rất đông nhưng hoàn toàn không ồn ào, ai cũng khe khẽ nói nhỏ hoặc khoanh tay nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tần Ngộ cõng rương đựng sách xếp hàng. Tần Sùng Ân dặn dò cậu vài câu rồi lùi ra sau với những người khác vì sợ nói nhiều sẽ khiến cậu thêm lo lắng.

Nói thật thì Tần Ngộ cũng hơi căng thẳng, nhưng vẫn có thể khống chế được.

Nhưng Tô tú tài phía sau cậu lại không có được bình tĩnh ấy. Hắn run rẩy nói với Tần Ngộ: “Năm nay có 2356 người tới tham gia thi hương, sao nhiều thế nhỉ?”

Vốn hắn kỳ vọng số người tham gia thi hương sẽ ít một chút, như thế tỷ lệ đậu của hắn sẽ cao hơn. Nhưng hiện tại hắn chẳng còn mấy tin tưởng nữa.

Tần Ngộ thở hắt ra và thấp giọng nói: “Tô huynh, đừng nghĩ nhiều, thi hương cũng sẽ kiểm tra tâm lý của một người có vững hay không đó.”

Tô tú tài gật gật đầu nhưng một lát sau hắn lại nhỏ giọng lẩm bẩm mãi. Mà có không ít người cũng giống như hắn.

Đội ngũ thong thả tiến lên. Tới gần giờ Mão mới đến lượt Tần Ngộ.

Cũng may lúc này là hè chứ nếu đứng trong gió lạnh tháng chạp mà phải đợi mấy canh giờ ngoài trời thì quá là khổ.

 

Một quan binh cầm công văn đối chiếu với khuôn mặt Tần Ngộ còn một người khác lục rương đựng sách sau đó bắt cậu cởi áo ngoài, chỉ để lại quần áo bên trong. Sau đó hắn còn lục soát cả người cậu và kiểm tra xem trong giày và tất có chữ viết hay gì đó không.

Còn có một cử nhân đảm bảo Tần Ngộ chính là Tần Ngộ.

Loại kiểm tra nghiêm khắc tới độ hơi nhục nhã này từng bị các thí sinh phản đối nhưng thái độ của quan phủ rất nghiêm khắc, không chấp nhận thì đừng đi thi.

Thế là các thí sinh lập tức héo rũ.

Tần Ngộ không có nhiều ý kiến lắm với việc này. Nếu gian khổ học tập mấy năm lại bị thua bởi một kẻ gian lận thì mới khiến người ta tức hộc máu.

Các thí sinh hành quân lặng lẽ cũng đều có chung suy nghĩ đó. Chủ yếu là vì trước kia đã có tiền lệ gian lận. Có thí sinh giấu phao trong tất, lớp vải kép trong quần áo, hoặc giấu trong ống bút, lớp bí mật của rương đựng sách. Chỉ có người ta không thể tưởng tượng được chứ không có nơi nào mà kẻ gian lận không dám giấu tài liệu.

Rốt cuộc quan binh cũng kiểm tra xong và phát hiện không có vấn đề gì mới vẫy tay nói với Tần Ngộ: “Được rồi, đi vào đi.”

Tần Ngộ mặc áo ngoài và cõng rương đựng sách vào trường thi.

Cậu đứng đó chờ, mãi tới khi mặt trời ló rạng toàn bộ thí sinh mới tiến vào trường thi. Quan chủ khảo và phó giám khảo cũng xuất hiện.

Giống với thi viện, quan chủ khảo lúc này cũng do hoàng đế chỉ định. Mỗi lần họ lại tới chủ khảo một nơi khác nhau để ngăn chặn khả năng hối lộ.

Một đám thí sinh được quan chủ khảo dẫn dắt dâng hương cho thánh nhân sau đó phó chủ khảo sẽ thông báo quy định của trường thi.

Mọi người nghiêm túc lắng nghe. Tuy bọn họ đã biết hết các quy định nhưng giờ phút này nghe phó chủ khảo lạnh lùng nhấn mạnh nên kẻ nào cũng cảm thấy căng thẳng.

Quy định của trường thi có thể tóm gọn như thế này: trừ khi cháy lớn, nếu không dù có chuyện gì xảy ra trường thi cũng không mở cửa. Dù thí

 

sinh bên trong bị bệnh sắp chết cũng chỉ có đại phu được chỉ định tới chẩn trị chứ không được phép ra ngoài. Dù ngươi có chủ động từ bỏ khoa cử cũng không được.

Lúc Thành triều mới được thành lập, quy định cũng không bi.ến th.ái như thế. Nhưng trong một lần thi hương, có kẻ nương cái cớ bị bệnh và mang đi chứng cứ gian lận của đồng lõa. May mà cuối cùng cũng điều tra rõ và trả cho các thí sinh sự công bằng. Có điều từ đó về sau Thiên Tử mới thêm quy định này. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Mà y thuật của đại phu ở trường thi thế nào phải xem lương tâm của quan phủ và vận may của chính thí sinh.

Giọng nói nghiêm khắc của phó chủ khảo ngừng lại và mọi người được quan binh dẫn tới lều thi của mình.

Tần Ngộ quan sát lều của mình thì phát hiện đã khá hơn hồi thi viện. Bên trong lều rất sạch sẽ, trên đỉnh đầu cũng được lợp lại ngói nên vào ngày mưa chắc chắn sẽ không bị dột.

Sau khi Tần Ngộ tiến vào lập tức buông đồ xuống và dùng khăn vải lau sạch mọi thứ sau đó rải bột phấn chống muỗi. Chẳng biết nơi này có muỗi không nhưng rải rồi cậu cũng yên tâm hơn.

Lều thi là những căn phòng nhỏ xây thành hàng và mỗi hàng như thế cách nhau chừng 7-8 mét. Thi thoảng sẽ có quan chủ khảo đi tuần tra, quan binh cũng đúng giờ tới kiểm tra. Có thể nói rằng nơi này được canh giữ nghiêm ngặt, không ai dám hó hé gì.

Tiếng la vang lên, một cuốn đề thật dày được phát cho mọi người. Tần Ngộ như nghe được tiếng anh chàng ở lều bên cạnh nuốt nước miếng.

Thi hương kéo dài trong bảy ngày, tổng cộng ba lượt thi, mỗi lượt ba ngày. Lượt đầu tiên kiểm tra thiếp kinh, mặc nghĩa và kinh nghĩa, coi như kiểm tra cơ sở.

Tần Ngộ nhanh chóng xem đề một lượt và cảm thấy ê răng.

Khoa cử đã diễn ra nhiều năm và nội dung chỉ xoay quanh tứ thư ngũ kinh thế nhưng những người ra đề vẫn vắt óc nghĩ cách làm khó thí sinh. Ngoại trừ một phần nhỏ của bộ đề còn được coi là bình thường thì phần còn lại quả thực chính là cắt, ghép, nối phần trước, phần sau, phần giữa. Dù sao cũng là xoay một vòng cho ngươi choáng váng luôn.

 

Lấy ví dụ như trong Trung Dung có câu “Ngôn cố hành, hành cố ngôn, quân tử hồ bất tháo tháo nhĩ.” Nhưng trong đề thi chỉ có “Ngôn cố hành, hành cố ngôn”. Đây là đề cắt phần sau.

Nếu đề cho “Ngôn cố hành, hành cố ngôn, quân tử tôn đức tính nhi đạo vấn học” thì đây là ví dụ điển hình của việc nối nội dung hai chương với nhau, cực kỳ khốn nạn.

Mà nếu chỉ nối hai chương với nhau thì thôi cũng được, đằng này giám khảo lại cố ý nối mấy câu ý nghĩa gần giống nhau ở cùng một chỗ, chỉ cần hơi sơ ý là tạch.

Nếu vận may kém hơn, người ra đề thuộc loại tàn nhẫn vô tình thì thậm chí có thể nối nội dung hai cuốn sách với nhau. Lúc ấy thì thí sinh chỉ có nước vò đầu bứt tai, khổ không nói nổi.

Tần Ngộ thở ra một hơi và bắt đầu mài mực. Cậu phát hiện mài mực rất thích hợp giúp người ta lấy lại tinh thần và giữ vững cảm xúc.

Chờ tới khi mài mực xong cậu bắt đầu trả lời. Các thí sinh chung quanh đã làm bài từ lâu.

Mặt trời càng ngày lên cao, ánh nắng chợt lóe lên và thiêu đốt mặt

đất. Trong không khí dần dần truyền đến mùi cơm thơm nức nhưng Tần Ngộ lại như chưa phát hiện ra. Mồi hôi chảy xuống cằm và rơi trên cái khăn cậu lót bên dưới.

Không phải cậu không đói hay không thấy nóng, mà giờ phút này cậu làm bài cực kỳ trôi chảy nên không muốn gián đoạn sự tốt đẹp này.

Mãi tới giờ Mùi ba khắc cậu mới tạm ngừng bút và đi tới chỗ nha dịch mua hai cái bánh hấp.

Nha dịch kia nhìn cậu sau đó không nói gì mà đưa bánh tới.

Cũng may đây là mùa hạ nên bánh vẫn hơi ấm. Tần Ngộ nhai kỹ nuốt chậm và uống chút nước mang theo.

Sau đó cậu về lều đi lại, tay xoa huyệt Thái Dương để bản thân tỉnh táo hơn một chút. Sau khi nghỉ ngơi mười lăm phút cậu bắt đầu làm bài. Cậu làm tới hoàng hôn, phần áo giữa lưng đã thấm ướt mồ hôi.

Cậu cất bài thi cẩn thận sau đó kéo chuông vì cậu cần đi tiểu.

 

Sau khi trở về Tần Ngộ lại đọc đề một lượt và phát hiện cả ngày nay cậu đã làm hơn một nửa số đề. Cậu kiểm tra lại phần đáp án và phát hiện không có sai sót gì mới đi mua cơm chiều, cũng là hai cái bánh hấp.

Chung quanh truyền đến mùi rau xào khiến mũi Tần Ngộ giật giật nhưng sau đó cậu rũ mắt nghĩ mình đang ăn bánh nhân thịt, là bánh có thịt.

Lúc trời sắp tối cậu yêu cầu ít nước trong và lau mặt với cổ. Sau đó cậu đổi một cái áo đơn và nằm lên ván gỗ nhanh chóng thiếp đi.

Ngày tiếp theo trời chưa sáng cậu đã rời giường để rửa mặt sau đó đi tiểu.

Khi quay lại cậu vận động một lát ở trong lều. Đợi tới khi trời sáng cậu lại đi mua hai cái bánh hấp sau đó tiếp tục làm bài của mình.

Mà lúc này đa số thí sinh mới tỉnh.

Không phải bọn họ tham ngủ mà là rất nhiều người vừa tiến vào trường thi sẽ thấy cực kỳ hưng phấn hoặc căng thẳng nên buổi tối không ngủ được và tự nhiên sẽ dậy muộn. Đây là những gì Tần Tú Sinh nghe được ở bên ngoài và trở về kể cho Tần Ngộ nghe, sau đó còn vụng về khuyên cậu cần thả lỏng, nên ăn ngủ đầy đủ.

Tuy Tần Ngộ đã sớm đoán được tình huống này nhưng một người mới tới quận thành lần đầu tiên như Tú Sinh lại lấy hết dũng khí đi khắp nơi vơ vét tin tức cho cậu khiến Tần Ngộ rất cảm động.

Sau cơm trưa cậu bị một đề kinh nghĩa làm khó. Không phải cậu không có manh mối mà là cậu không biết nên dùng loại đáp án nào.

Đề kinh nghĩa mang tính chủ quan lớn, có đôi khi tốt và không tốt chỉ dựa trên ý nghĩ của quan chủ khảo. Cậu có thể trả lời đề này một cách trôi chảy, nhưng lại phải phù hợp với ý kiến chủ quan của quan chủ khảo.

Nghe nói vị quan chủ khảo này thích tài tử phong lưu, chẳng lẽ lại là người theo trường phái lý tưởng ư?

Tần Ngộ cảm thấy hơi đau đầu và cuối cùng quyết định dung hòa hai loại đáp án làm một. Vất vả lắm cậu mới trả lời xong và quyết định nghỉ ngơi nửa khắc mới uống chút nước ấm sau đó tiếp tục.

 

Tới sáng ngày thứ ba cậu đã trả lời xong toàn bộ câu hỏi của lượt thi đầu tiên. Sau khi kiểm tra một lượt và xác định không có vấn đề gì cậy mới phân loại, sửa sang lại đề, bản nháp và bài thi. Tiếp theo cậu mua hai cái bánh hấp.

Binh lính nhìn Tần Ngộ lâu hơn bình thường. Lúc đưa bánh cho cậu, hắn còn cố ý xé cái bánh thành mấy mảnh.

Ban đầu cậu tưởng hắn cố ý khó xử mình nhưng rất nhanh cậu đã hiểu. Từ lúc vào trường thi tới giờ cậu chỉ ăn bánh hấp. Có lẽ binh lính nghĩ đây là hình thức gian lận mới nên mới bẻ bánh để kiểm tra chăng?

Tần Ngộ đỡ trán. Cậu chỉ nghĩ bánh hấp chắc bụng lại bớt việc, đã thế còn ít đi nhà xí thôi mà!

Giờ thu bài là giờ Thân.

Các thí sinh có thể rời khỏi lều của mình và đi dạo trong trường thi. Tần Ngộ không muốn động đậy nên nằm bò trên bàn ngủ. Ai biết cậu lại bị người ta đánh thức.

Tô tú tài vác đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt tiều tụy dọa Tần Ngộ nhảy dựng lên.

“Tô huynh, sao thế?” Cậu nhíu mày vì trên người Tô tú tài có mùi mồ hôi vừa chua vừa thối.

Nhưng giờ phút này sự chú ý của Tô tú tài hoàn toàn không đặt ở hình tượng của mình. Môi hắn nứt ra, giọng run rẩy: “Tần huynh, đề lần này khó quá.”

Sáng nay đầu óc Tô tú tài mê mang, bản thân hắn không biết mình viết cái gì. Hắn thậm chí đã muốn từ bỏ.

Tần Ngộ cũng đã nhìn ra và thở dài: “Tô huynh, hiện tại huynh có muốn đi tới tàng cây hít thở một chút không khí trong lành không?”

“Thôi, ta đi với huynh.” Tần Ngộ đứng dậy lôi kéo hắn đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi, cậu nói không ít lời an ủi và cuối cùng cũng khiến Tô tú tài cảm thấy khá hơn.

Bọn họ đi dưới ánh mặt trời chói chang tới một tàng cây nhưng nơi đó đã có rất nhiều người đứng. Mọi người cũng đang thảo luận đề của lượt thi thứ nhất và oán giận đề quá khó. Có thí sinh mang khuôn mặt trắng bệch ngồi xổm trên mặt đất và hoàn toàn không giữ chút hình tượng nào mà cứ lẩm bẩm: “Ta hiểu sai ý, làm sao bây giờ, ta hiểu sai ý rồi……”

Tần Ngộ lập tức cảm thấy không ổn và vừa nghiêng đầu đã thấy Tô tú tài lại trắng mặt.

“Tô huynh.” Tần Ngộ gọi hắn.

Tô tú tài nhìn cậu và miễn cưỡng cười một chút: “Ta … ta không sao. Tần huynh yên tâm đi, ta nghe lời huynh. Ta không sao thật mà.”

Lúc sau hắn không nói gì nữa mà Tần Ngộ cũng mặc kệ. Trên thực tế cậu cũng cảm thấy hơi mệt.

Cậu đứng ở đó cảm nhận những cơn gió mát ngẫu nhiên thổi tới, nghe tiếng lá cây sàn sạt và mơ màng sắp ngủ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.