Một phòng yên lặng.
Trong phòng khách nho nhỏ, khoảng cách của họ không tới hai mét rưỡi, ước chừng sáu bước. Hạt bụi nhỏ xíu lơ lửng trong luồng ánh sáng mờ tối, tựa như khung hình 24 hình/giây trở thành 1000 hình/giây, cái gì cũng chuyển động nhanh chóng. Chỉ có hai người đó, ngay cả sợi tóc cũng không hề nhúc nhích, chỉ có ánh mắt giao nhau trong không khí, một người hờ hững mỉm cười, một người dần bình tĩnh sau khi kinh ngạc.
Thời gian mấy giây, họ coi như bên cạnh không có người. Giây đầu tiên Tưởng Tốn xuất hiện, Hạ Xuyên đã nhìn về phía cô, cho đến tận sau vài giây bây giờ, cô hoàn toàn không đáp lại ánh mắt của anh.
Hạ Xuyên dựa vào khung cửa, lẳng lặng chờ đợi.
Vẫn là bà cụ nói chuyện trước, “Cô bé này đến cùng cậu ấy… Ai cha, bác vẫn còn nhóm lửa trong bếp, bác vào đó trước, cơm trưa để bác làm cho!”
Trác Văn không quay đầu, nhìn Tưởng Tốn nói: “Cảm ơn bác.”
Bà cụ vô cùng lo lắng quay lại bếp, trong phòng khách chỉ còn lại ba người.
Hoặc là nói, chỉ còn lại hai người.
Trong lò lửa không biết đang đốt thứ gì, tí tách một chút, bên ngoài tuyết rơi nhiều cuồn cuộn, chỗ tránh sương gió nhưng lại tựa như gió sương khắp trời.
Người trong phòng ngủ kêu một tiếng: “A Văn…”
Trác Văn lên tiếng: “Ông ngoại, con vừa về ạ!” Cuối cùng anh ta nhìn Tưởng Tốn một cái, rồi mới xoay người, kéo chân trái đi từng bước một về phía phòng ngủ. Anh ta dường như đã quên vẫn còn một người, mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-vay-mau/2019960/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.