Xung quanh rất trống trải, không có người nào cả. Hạ Xuyên ngậm điếu thuốc, cầm đèn pin, chậm rãi đi trên tuyết. Ban đêm không trăng không sao, vô cùng lạnh, cô không mang Sát Nhĩ Ngõa, không biết có thể chạy bao xa, rồi trốn ở cái xó xỉnh nào. Hạ Xuyên cũng không vội, như đang tản bộ, ánh đèn pin mờ tối, tầm chiếu lại ngắn, chỉ có thể chiếu gần, không bao lâu thì anh nhìn thấy mấy chuỗi dấu chân trên tuyết.
Giày số 36, dấu chân cũng không lớn.
Hạ Xuyên đi theo dấu chân, đi thẳng đến gần cầu treo mới nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ, không thấy người. Anh tắt đèn pin, bốn phía đen kịt, chỉ có một người thấp thoáng ngồi xổm bên cầu treo.
Người đó nhẹ giọng nói: “Không có mất tích, bây giờ không phải tôi gọi điện thoại cho mọi người rồi sao… Điện thoại di động mất rồi, chỉ nhớ điện thoại của khách sạn thôi. Ông chủ Thạch về chưa… Chưa về à? Không sao, lát nữa cô gửi số của chú ấy vào điện thoại tôi nhé… Còn phải mấy ngày nữa mới về được, sao vậy?”
Cô im lặng rất lâu, mới hỏi một câu: “Không chết?”
Hạ Xuyên đến gần, bước chân nhẹ, người đó không hay biết, nhưng tiếng trong điện thoại lại vang ra ngoài: “Nhập viện rồi, chắc không có vấn đề gì lớn lắm. Nhưng bố chị không có tiền trả tiền thuốc, hỏi mượn trong khách sạn, người trong khách sạn nhớ năm nay khách sạn này sẽ trả lại cho nhà chị, nên không muốn đắc tội với bố chị, kết quả bố chị đòi hỏi nhiều, muốn mượn một trăm ngàn.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-vay-mau/2019962/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.