Ban đầu Tưởng Tốn không trả lời, cô sờ xương quai xanh của Hạ Xuyên.
Xương quai xanh của đàn ông khác phụ nữ, của phụ nữ quyến rũ, của đàn ông hoang dã. Tưởng Tốn không biết tại sao cảm thấy, xương quai xanh cũng giống như nắm đấm, tràn đầy bạo lực và máu tanh. Nơi ấy đầy giọt nước, cô chạm vào, lưu lại máu trên móng tay trên đó.
Hạ Xuyên hôn trán cô một cách tự nhiên. Tưởng Tốn trả lời: “Đau.”
Đúng là thành thật.
Hạ Xuyên không nhúc nhích, im lặng một lúc, anh cầm tay trái cô lên, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào ngón trỏ của cô, nhìn cô một cái, thấy cô yên lặng, anh dịu dàng ngậm lấy.
Vết thương mới, đụng nước chắc chắn sẽ đau. Anh cẩn thận lần nữa, ngón tay trong miệng vẫn không nhịn được run lên, nhưng người này không kêu đau, thì anh sẽ không dừng. Sau ngón trỏ là ngón giữa, ngón áp út, ngón út không bị thương, ngón cái bị thương vô cùng dữ dội. Anh ngậm trong miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng khuấy, quay tròn, trên đó có vụn gỗ, có bụi, có máu của cô, anh rửa sạch vết thương của cô, rồi nuốt chúng xuống.
Khi đau đớn trở thành từng cơn tê dại, Tưởng Tốn nhẹ giọng nói: “Đúng thật là không chê bẩn mà.”
Hai người kề sát nhau, cô ngửa đầu, hơi thở ra ngay trên xương quai xanh của anh. Hạ Xuyên cười một tiếng, đổi tay khác, ngón giữa tay phải, móng tay lật hết, Tưởng Tốn khe khẽ hít một hơi, mặc cho anh tinh tế liếm láp.
Cô nhìn anh, nghĩ đến động vật hoang dã. Động vật hoang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-vay-mau/2019968/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.