AI LÀ NGƯỜI QUAN TRỌNG NHẤT
Em không biết mình làm như vậy đúng hay sai, chỉ biết mình dám nói lên suy nghĩ, tình cảm thực của mình. Nên em cũng không cảm thấy cắn rức lương tâm nhiều lắm, chỉ hơi lo lắng cho bé T* thôi.
Em đứng bên ngoài gõ một hồi lâu, không thấy bé T*, tính quay về thì bé T* bước ra gọi ngược lại.
- Bé T*: anh vào đây?
- Em: không được khóc nữa nhé.
- Bé T*: không nói không rằng gì hết*
- Em: hứa không khóc thì anh mới dám vào.
- Bé T*: gật đầu.
Em vào tới phòng. Bé T* mang băng bông thuốc ra lau sơ vết thương cho em. Không biết là T* đang cố tình làm em đau, hay do vết thương đau thiệt, nhưng em rát lắm luôn. Nhưng nhìn ánh mắt tập trung, đăn chiu của nhỏ, em thấy ớn ớn, nên cũng không dám kêu ca gì. (Mà công nhận thằng D* đánh ác thiệt, đánh rách cả mặt em, đau kinh khủng )
Ánh mắt lúc này của T* nhìn có chút gì đó buồn, nghiêm túc, nghiêm nghị. Và có vẻ đầu óc để đâu đâu chứu không tập trung lau sơ vết thương cho em. Em thấy T* im lặng, em cũng không lên tiếng. rồi như để phá tan bầu không khí im lặng ấy, T* hỏi:
- T*: Anh đau lắm không?
- Em: cũng chút chút, chắc không sao đâu.
- T*: sao anh liều quá vậy?.
- Em: tại nó dám xúc phạm…. em không dám nhắc tới tên nhỏ.
- T*: uhm, em hiểu rồi.
- Em: uhm.
Trong suốt cuộc trò chuyện, nhỏ vẫn giữ sắc mặt lạnh như tiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-gai-sep-tong-va-osin-cap-cao/398683/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.