Tiếng chân bước lộn xộn ma sát trên sàn nhà. Mùi máu hòa lẫn mùi thuốc khử trùng.
Giọt nước của chai truyền chảy dọc theo mạch máu, âm thanh giòn giã của ống tiêm rơi trên khay y tế.
Tiếng gió rít thổi, và: “Cô ấy tỉnh rồi”.
Mở mắt ra như thể thời gian đã trôi qua rất lâu.
Nguyễn Yếm phải mất một lúc mới quen với trần nhà và mùi thuốc khử trùng ở phòng bệnh. Cô vô cùng mệt mỏi, toàn thân đau nhức, cả khi hai mắt đã mở mở cũng không thể cử động được, đến di chuyển ngón tay cũng khó khăn.
Dường như cô đã đi một chặng đường dài, rất dài. Những mảnh vụn trôi nổi còn sót lại trong tâm trí cô lướt qua như những tiêu đề của trang sách. Nguyễn Yếm nhận ra rằng cuộc sống hỗn độn của cô giống như mảnh vụn đó.
Đèn kéo quân* còn muốn kéo người quay trở về nhân gian, đúng là mạng lớn, cũng là số khổ.
*: Cây đèn kéo quân có mục đích ban đầu là để trẻ em nhớ về lịch sử cũng như giáo dục lòng yêu nước. nên hình ảnh trên cây đèn thường nói về việc nghĩa, về những đoàn quân lính xung trận (nguồn gốc của tên gọi “kéo quân”).Về sau người ta mở rộng nhiều đề tài khác như thêm ông quan trạng , cảnh tứ linh nhảy múa, bác nông dân làm ruộng, mục đồng chăn trâu,…
Thời gian như đã qua trăm nghìn năm, Nguyễn Yếm chậm rãi quay đầu lại, trong đám đông lộn xộn mặc áo khoác trắng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: “Luật sư Hà?”
Cô hơi nghiêng người, nhưng cơn đau kịch liệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-gio-nao-dua-ta-ve/407467/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.