Họ đi đến khi phương đông hừng sáng, chợt trông thấy con đường phía trước phủ dày xác sẻ, Hiểu Sương kêu lên:
- Chuyện gì thế này?
- Chẳng có gì lạ đâu. – Lương Tiêu tư lự nói. – Trò của Hạ Đà La dùng để đối phó Thích đảo chủ đấy mà.
Hiểu Sương thở dài xót xa:
- Họ ham đấu đá cũng đành, nhưng tại sao lại để liên lụy đến lũ chim sẻ?
- Sẻ thì đáng gì? Số người chết trong khói lửa chiến tranh còn nhiều hơn sẻ gấp hàng ngàn hàng vạn lần ấy muội ạ.
Hiểu Sương giật mình, thốt nhớ tới lời Công Dương Vũ: “Ông ấy buộc tội Tiêu ca ca dẫn quân Thát đánh hạ thành trì, chiếm đoạt đất đai, tàn sát dân chúng, không hiểu là nói thật hay nói dối. Nhưng trông ông ấy dở điên dở dại, chắc là bịa đặt để lừa ta thôi”. Nhác thấy Lương Tiêu lộ vẻ âm thầm buồn bã, Hiểu Sương quên bẵng ngay Công Dương Vũ và mối băn khoăn: “Tiêu ca ca cứ rầu rĩ suốt từ nãy tới giờ, phải nghĩ cách để khiến ca ca vui lên mới được”. Ngặt nỗi cô không có khiếu hài hước, vò đầu bứt tóc mãi mà chẳng nặn được truyện cười nào để kể cho Lương Tiêu khuây khỏa.
Thình lình, tiếng ai đó la om sòm lôi họ về thực tại:
- Tên tóc bạc kia, ngươi không ra thì đúng là đồ hèn hạ khốn kiếp!
Lập tức có tiếng đáp trả:
- Lão già điên kia, ngươi mà vào thì đúng là đồ khốn kiếp hèn hạ!
Không chần chừ lấy một tích tắc, Lương Tiêu nghiêng người lướt như bay vào khu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-luan/2316552/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.