Bạch Phác mỉm cười:
- Ngươi đến rồi đấy ư?
Tiêu Lãnh nhìn Ngọc Linh:
- Phải!
Bạch Phác trỏ quạt xuống đỉnh đầu cô gái, thong thả nói:
- Vậy ngươi còn đứng đó làm gì, trở đao cứa cổ đi!
Tiêu Lãnh lắc đầu.
Bạch Phác cười khẩy:
- Sao, lẽ nào muốn sư muội ngươi phải nếm đủ mùi khổ sở mới chịu ra tay?
Tiêu Lãnh đáp:
- Hiện tại hai nước giao binh, ai vì chủ nấy, ngươi dùng những thủ đoạn đó, ta cũng không có gì để nói cả.
Y ném Hải Nhược đao xuống bên cạnh. Bạch Phác ngẩn người.
Hai mắt sáng quắc, Tiêu Lãnh nói:
- Hôm nay ta đến, không phải với tư cách dũng sĩ dưới trướng Mông Ca, mà với thân phận đồ đệ của Hắc Thủy nhất tuyệt. Ngươi định thế nào đây? Truyện "Côn Luân "
Hắc Thủy nhất quái là biệt hiệu võ lâm đặt cho Tiêu Thiên Tuyệt, bản thân ông ta cũng không bận tâm, nhưng Tiêu Lãnh coi thầy mình như thần, lại bỏ chữ “quái” đi, gọi là Hắc Thủy nhất tuyệt.
Bạch Phác nhíu mày, trầm mặc hồi lâu, chậm rãi hỏi lại:
- Đồ đệ của Tiêu Thiên Tuyệt ư?
- Đúng! Ta không dựa vào bảo đao, chỉ mong đấu một trận đường hoàng công bằng. - Tiêu Lãnh trầm giọng đáp.
Bạch Phác nhìn đối thủ từ trên xuống dưới:
- Không giở ngụy kế chứ?
- Không giở ngụy kế! - Tiêu Lãnh buông từng tiếng dứt khoát.
Bạch Phác hít một hơi thật sâu, gật đầu:
- Tuy sư phụ không cho ta dùng kiếm, cũng không nhận ta, - y bỏ quạt xuống bên cạnh - nhưng Bạch Phác này mãi mãi là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-luan/2316681/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.