Tôi không muốn tỏ ra mạnh mẽ,
Nhưng tôi buộc phải thế…
****
Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa đêm khuya khiến Hương giật mình, bổ choàng người dậy. Mắt nhắm mắt mở mò tìm nơi phát ra âm thanh.
Một giây.
Cô tỉnh ngủ hẳn.
Vì…
Cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại…
-A… alo? Phong? Anh … thật đấy à? Anh ở đâu thời gian qua hả? Anh biết em đi tìm anh khổ sở thế nào không? Anh muốn chết không?
Nói một tràng dài rồi cô nhận ra bên kia vẫn im lặng.
-Phong?
-….
Cô cắn môi, tránh bật ra tiếng khóc, cả người hơi rung lên, tay theo đó nắm chặt điện thoại.
-Anh… sao thế?
-Nguyễn Thu Hương…
-…
-Từ nay về sau, mãi mãi, tôi không muốn gặp lại cô!
Ngỡ ngàng tột độ, không tin vào tai mình, Hương mở to mắt, miệng há hốc.
Anh ấy đùa cợt kiểu gì vậy?
Hơn một tháng không gặp, đột ngột gọi rồi nói cái câu ngớ ngẩn gì thế?
Định mở miệng hỏi thì Vũ Phong đã tắt máy.
Vỗ vào mặt mấy cái, chắc chắn mình đã tỉnh ngủ, cô ấn vào nhật kí cuộc gọi.
Không mơ, không ảo giác.
Là thật.
Vũ Phong thực sự đã gọi cho cô.
Nếu đã là thật, thì cái câu tàn nhẫn kia… cũng là thật?
Bàn tay cầm điện thoại chợt run lên, phản ứng đầu tiên là cô nhanh chóng gọi lại cho Vũ Phong.
Giọng nữ đều đều thông báo trong máy.
Anh đã tắt máy.
Kết thúc cuộc gọi rồi lại gọi, lại gọi, vẫn chỉ là cái giọng nhàm chán đến bực mình trả lời cô.
Từ nay về sau, mãi mãi, tôi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-mua-cuoi-ha-dau-thu/1101146/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.