Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Lần đầu Thanh Huyền biết một cậu nhóc có thể dính người đến như vậy.
Sau hôm đó, Ân Du luôn thích chạy qua nhà y chơi, buổi sáng đến, giữa trưa ghé qua, chiều tối có mặt.
Sáng sớm nay, Ân Du như thường lệ ở bên ngoài gọi vài tiếng: "Lý Nhị, ngươi có nhà không?"
Hô một lúc, Thanh Huyền không đáp lại, lát sau y nghe thấy âm thanh làu bàu và tiếng bước chân xa dần.
Bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh một chút.
Thanh Huyền khép mắt, thời điểm mấy tên ma tu đến tàn sát thôn dân sắp tới, chỉ còn lại năm ngày.
Mặt trời buổi sớm toả ra ánh nắng ấm áp, tựa như dát vàng lên thôn nhỏ yên bình, từng đám mây trắng mỏng bao phủ trên không, khói bếp lượn lờ. Mọi người ăn sáng xong liền xách cuốc, tốp năm tốp ba nói cười vui vẻ trên con đường ra đồng làm việc, cuộc sống giản dị, thanh bình mà hạnh phúc.
Ân Du đi về nhà, sáng tinh mơ cha cậu đã ra khỏi thôn săn thú. Gia đình cậu vốn không phải người địa phương, cho nên không có ruộng trong thôn, toàn bộ chi phí ăn mặc thường ngày đều dựa vào việc săn thú rồi trao đổi. Bởi vậy nhà Ân Du trải qua ngày so với gia đình khác túng quẫn hơn nhiều.
Lúc này đang là giữa mùa hạ, trên sườn núi phía ngoài thôn, trong các rừng cây luôn có trái cây rừng vừa giòn vừa ngọt. Người trong thôn không thích ra ngoài, chỉ có cha Ân Du vì kế sinh nhai nên cứ ba ngày hai lượt lại ra khỏi thôn. Cha cậu đau lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-noi-em-khong-thich-ta/2092964/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.