🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau bữa tối, Tư Vân Dịch cùng ông Sở tản bộ một lúc trong sân.

 

Sức khỏe của ông cụ vẫn khá tốt, dù ban ngày leo núi lên xuống cả chặng dài, giờ vẫn có thể đi lại thong dong, tinh thần phơi phới.

 

Là chủ nhân của khu sân vườn này, hôm nay tâm trạng ông Sở cực kỳ tốt, thỉnh thoảng lại giới thiệu với Tư Vân Dịch vài loài cây cỏ trong vườn, nét mặt đầy vẻ vui vẻ.

 

"Chỗ kia trồng hoa ngọc trâm cánh trắng." Ông Sở đưa mắt nhìn về một phía, "Cũng trồng được mấy năm rồi, chắc là lúc Quân Liệt rời nhà mới gieo xuống, giờ cũng đã trải qua mấy mùa đông rồi."

 

Tư Vân Dịch theo ánh mắt ông nhìn sang, nhìn thấy một mảng cành ngắn đã bị hái hết lá, trơ trụi nhô lên trên một khoảng đất nhỏ.

 

"Tiểu Tư, đừng thấy giờ nó chẳng ra sao." Ông Sở quay lại nhìn anh, nhướng hàng lông mày rậm.

 

"Ban đầu tôi cũng không mấy ưa gì, cảm thấy nó tầm thường, nhưng đến mùa xuân, lá bắt đầu mọc ra, từng chùm lá trắng lẫn một chút cam nhạt, bồng bềnh lượn lờ lại trở thành loài bắt mắt nhất trong vườn.

 

Tới mùa hè, lá chuyển sang màu xanh, bắt đầu trổ hoa, đường vân trên lá rất đẹp, hoa lại thanh thoát yêu kiều."

 

Tư Vân Dịch chăm chú nhìn những đoạn thân ngắn kia, trong lòng cũng thấy háo hức muốn ngắm dáng vẻ của nó vào mùa xuân hạ.

 

"Quan trọng hơn." Ông Sở nói tiếp, "Mảnh đất này nằm cạnh hòn giả sơn che nắng, trên giả sơn còn có thiết bị nước chảy nên quanh năm ẩm ướt, điều kiện chẳng tốt lành gì. Vậy mà loài ngọc trâm này lại ưa ẩm và thích râm mát."

 

Ông Sở nhìn về phía Tư Vân Dịch.

 

"Cây và đất hợp nhau đến vừa khít."

 

Tư Vân Dịch ngước nhìn ông Sở, hiểu được ẩn ý trong lời ông, khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười nhè nhẹ.

 

Ông Sở biết đứa trẻ trước mặt này rất thông minh, ông nói gì anh cũng hiểu, trong lòng càng thêm hài lòng thoải mái.

 

"Tiểu Tư, hôm nay cậu cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi cho tốt đi."

 

"Vâng ông Sở, ông cũng nghỉ sớm nhé." Tư Vân Dịch đáp lễ đơn giản rồi được quản gia đưa về phía phòng Sở Quân Liệt.

 

Ông Sở nhìn bóng dáng đứa trẻ ấy, dáng người thẳng tắp, thái độ ung dung mà không hề kiêu ngạo, càng nhìn càng thấy vừa lòng hơn vài phần.

 

Quản gia thấy vẻ mặt lão gia, không nhịn được bật cười.

 

Ông Sở vẫn giữ thói quen tản bộ sau bữa ăn. Trước đây là dẫn theo cha của cậu chủ đi dạo, sau này ông ấy cưới vợ, hai vợ chồng lại cùng ông tản bộ, suốt dọc đường vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ.

 

Đến khi cậu chủ ra đời, mấy năm đầu thật sự náo nhiệt, lúc cậu chủ biết đi rồi thì cứ lảo đảo lôi theo món đồ chơi chạy phía trước, còn lão gia và vợ chồng con trai con dâu đi sau, nhìn cậu chủ đi mệt đòi bế, ai cũng không nhịn được mà bật cười hạnh phúc.

 

Nhưng những năm ấy rộn ràng bao nhiêu thì về sau lại cô quạnh bấy nhiêu.

 

Ông cụ vẫn đi trên con đường cũ, chỉ là giờ đã mất con trai, con dâu, còn phải gánh thêm một phần oán hận đến từ đứa cháu.

 

Giờ đây lại có người cùng ông bước tiếp đoạn đường ấy, quản gia nhìn bước chân rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn của ông Sở, trong lòng không khỏi chân thành thấy vui mừng thay cho vị chủ cũ của mình.

 

Tư Vân Dịch đi theo người giúp việc, hướng về phòng của Sở Quân Liệt. Sân vườn không nhỏ, phải đi mất mấy phút mới tới khu nhà nơi cậu ở.

 

Người giúp việc dừng lại trước tiểu viện, cẩn thận chỉ cho Tư Vân Dịch căn phòng của cậu chủ, giọng nói vô thức hạ thấp.

 

"Cậu chủ, phòng của cậu Sở ở phía đó."

 

Cậu chủ?

 

Tư Vân Dịch nghe thấy cách gọi có phần mới mẻ, quay sang nhìn người giúp việc.

 

Người giúp việc hơi sợ hãi ngẩng đầu lên, căng thẳng không biết mình đã nói sai điều gì.

 

Trong nhóm người giúp việc, tin tức đã lan truyền khắp nơi, không chỉ có người tận mắt trông thấy người đàn ông trông như tiên nhân hạ phàm trước mặt mà còn hôn môi cậu chủ trong hành lang, còn có người kể lại rành mạch chuyện xảy ra trên bàn ăn.

 

Cậu chủ cẩn thận lau tay cho người đàn ông này, rõ ràng định cãi nhau với ông chủ nhưng chỉ vì người đàn ông kia nhìn một cái mà ngoan ngoãn không thốt nổi một lời.

 

Còn có người nói, cậu chủ nhảy xuống hồ cá cũng là vì người đàn ông ấy.

 

Nếu người này không phải cậu chủ mới thì họ sẵn sàng lấy đầu mình ra làm bóng đá.

 

"Tôi họ Tư." Tư Vân Dịch nhìn người giúp việc trước mặt đang thấp thỏm lo lắng, giọng nói ôn hòa, "Cô có thể đổi cách gọi khác."

 

"Cậu Tư." Người giúp việc lanh trí đổi cách xưng hô.

 

Trước đó có người nghe thấy cậu chủ gọi người này là "Tư tiên sinh", dù sao thì cũng không thể gọi trùng như cậu chủ được.

 

Tư Vân Dịch mỉm cười khẽ, "Cảm ơn cô đã dẫn tôi tới đây."

 

"Không có gì ạ." Người giúp việc cúi đầu, chẳng hiểu sao lại có cảm giác không dám nhìn vào đôi mắt sau tròng kính kia của anh.

 

Tư Vân Dịch bước về phía căn phòng của Sở Quân Liệt. Người giúp việc ngẩng đầu, khẽ vỗ vào gương mặt đang hơi nóng lên của mình, nhìn người đàn ông ấy đi vào phòng cậu chủ, trong mắt không tự chủ dâng lên vài phần lo lắng và thương xót.

 

Tính tình cậu chủ vốn thất thường, tàn nhẫn lại lạnh lùng, ai ai cũng biết.

 

Trước đây cậu cũng từng thích vài thứ, ví như các loại cúp giải thưởng. Nhưng chỉ vì bị người ta ép chụp một tấm ảnh với cúp trưng bày trong phòng lưu niệm, cậu liền đốt trụi cả căn phòng, tất cả những vật bên trong đều hóa thành tro bụi.

 

Người giúp việc không hiểu nổi lối suy nghĩ của cậu chủ nhưng có một điều rất rõ ràng, được cậu thích tuyệt đối không phải chuyện gì tốt đẹp.

 

Cậu chủ họ Tư này, người thì đẹp, cư xử lại lễ độ nhã nhặn, người giúp việc thở dài một hơi, không hiểu một người tốt như vậy đã tạo nghiệt gì mà lại bị cậu chủ bám lấy.

 

Tư Vân Dịch đẩy cửa phòng ra, vừa nhìn một cái đã thấy ngay bức bình phong đắt giá trước mặt.

 

Phía trước bức bình phong là mấy chục cái bình sứ tinh xảo xếp thành một hàng ngang dài, ngay cả tiệm đồ cổ cũng chưa chắc đã bày dày đặc như vậy.

 

Tư Vân Dịch lặng im một lát, xoay người đóng cửa phòng lại, vòng qua bình phong, vừa nhìn tình hình trên bàn, lông mày không khỏi khẽ nhướng.

 

Mấy chục cái bình sứ xếp chồng theo hình tháp tam giác, đặt trên bàn ngoài việc phô trương một cách trắng trợn thì trên chiếc bình cao nhất còn cắm một đóa hoa, rõ ràng là muốn thể hiện chút kiểu cách.

 

Những chiếc bình cổ này chắc chắn đều là hàng thật, Tư Vân Dịch cẩn thận giơ tay, lần lượt lấy xuống từng cái một, tránh để mặt bàn rung nhẹ một cái là kim tự tháp tiền tỷ sẽ đổ sập.

 

Trong phòng treo đầy tranh chữ, tám phần là bộ sưu tập nhiều năm của nhà họ Sở. Tư Vân Dịch thu dọn tranh lại, vừa xoay người thì lại thấy đủ loại đồ ngọc được bày la liệt trên sofa.

 

Anh im lặng đi rửa mặt, thay chiếc áo ngủ đã được chuẩn bị sẵn trong phòng tắm, lúc quay về phòng ngủ thì thấy Sở Quân Liệt đang nằm ngay ngắn trên giường, chăn đệm bằng lụa đen bóng loáng, vô thanh vô thức toát ra một loại ám chỉ.

 

"Tư tiên sinh, chăn đã được sưởi ấm rồi." Sở Quân Liệt đầy hào hứng, dịch người sang bên cạnh, chừa lại phần cậu đã nằm ấm sẵn.

 

Tư Vân Dịch ngồi xuống mép giường, tháo kính xuống, chỉnh lại dây kính rồi cởi đồng hồ đặt lên đầu giường.

 

Anh nhẹ nhàng kéo chăn, nằm xuống đúng phần được sưởi ấm kia, vừa nằm yên, người bên cạnh lập tức nhích lại gần.

 

"Tư tiên sinh, em thấy có một loại giường nước rất đẹp nhưng mà phải đặt làm riêng, phải đợi một thời gian. Đợi giường về rồi, chúng ta ngủ cùng nhau được không?" Sở Quân Liệt đặt tay lên người Tư Vân Dịch, trong đôi mắt đen láy là sự khao khát khôn cùng.

 

"Ừm." Tư Vân Dịch vừa nằm xuống, cơn buồn ngủ liền dâng lên từng đợt.

 

"So với việc ngủ cùng, thật ra em còn muốn thử cùng Tư tiên sinh... đung đưa." Sở Quân Liệt hạ giọng, ghé sát vào tai anh thì thầm.

 

"Em hỏi thử bên chăm sóc khách hàng rồi, chất liệu giường nước này rất đặc biệt, nằm lên có thể cảm nhận được nước mát-xa khắp cơ thể và đặc biệt an toàn."

 

Cậu dịu dàng hôn nhẹ lên d** tai mịn màng của người kia, "Họ còn nói, giường nước này bất kể bị đè ép nặng đến mức nào hay va chạm mãnh liệt ra sao đều không có vấn đề gì."

 

Sở Quân Liệt nói đến đây, không biết nghĩ tới điều gì, vành tai có chút nóng lên.

 

"Với lại... người ta còn bảo, loại giường này... tốt cho thắt lưng."

 

Lời vừa dứt, cậu lại không thấy Tư Vân Dịch đáp lại.

 

Sở Quân Liệt ngẩng đầu nhìn người bên cạnh mới phát hiện Tư tiên sinh đã nhắm mắt, hơi thở nhẹ đều, xem ra anh đã ngủ mất rồi.

 

Biết Tư tiên sinh đã ngủ say, Sở Quân Liệt mím nhẹ đôi môi mỏng, cậu nằm cạnh anh, ngắm nhìn góc nghiêng của người trong lòng, càng nhìn càng thấy đẹp đến nao lòng.

 

Khóe môi Sở Quân Liệt không kiềm được mà khẽ cong lên, cậu cẩn thận giơ tay, đầu ngón tay lướt hờ qua sống mũi thẳng tắp của Tư tiên sinh trong không khí rồi dừng lại phía trên đôi môi nhạt màu ấy, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cảm giác mềm mại ở nơi đó.

 

Ngón tay cậu chậm rãi vẽ thành vòng tròn, tưởng tượng cảm giác đầu ngón tay nhẹ nhàng m*n tr*n cánh môi Tư tiên sinh.

 

Toàn thân Sở Quân Liệt bắt đầu nóng lên, cậu không nhịn được khẽ nhổm người dậy.

 

Trong đầu, một phiên bản tí hon của bản thân cứ nhảy nhót liên hồi, muốn được Tư tiên sinh xoa đầu dỗ dành, nơi lồng ngực trống trải chỉ muốn được người trong lòng v**t v* đôi chút.

 

Sở Quân Liệt khẽ nhấc chăn lên, xác định được vị trí tay của Tư tiên sinh rồi kiên nhẫn chờ đợi. Đợi đến khi hơi thở của người bên cạnh dần đều lại, cậu mới nhẹ nhàng lần từng chút, đặt bàn tay trắng nõn thon dài của anh lên người mình.

 

Hình như cảm nhận được sự thay đổi vị trí của cánh tay, lông mi Tư Vân Dịch khẽ động, Sở Quân Liệt lập tức nín thở, giữ nguyên tư thế bất động.

 

Vài phút sau, Tư tiên sinh vẫn không tỉnh lại.

 

Sở Quân Liệt thở phào nhẹ nhõm, nhìn bàn tay đang đặt trên người mình, ngoan ngoãn nằm yên lại, kéo chăn lên đắp kín.

 

Nửa đêm, Tư Vân Dịch đổi tư thế, tay đặt trên người cậu rút về. Sở Quân Liệt lập tức tỉnh dậy, thấy Tư tiên sinh đã xoay lưng về phía mình, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi tủi thân không tên.

 

Cậu cúi đầu ngửi mùi trên người mình, vẫn là hương trầm nhàn nhạt, rõ ràng đã tắm mấy lần rồi mà vẫn còn.

 

Sở Quân Liệt lặng lẽ ngồi dậy, định chuyển sang nằm đối diện với Tư tiên sinh, nhưng liếc mắt nhìn qua, bên ấy chỉ chừa lại một khoảng rất hẹp, hoàn toàn không đủ để cậu chen vào.

 

Cậu đành nằm lại, mượn ánh trăng ngắm phía sau gáy của Tư tiên sinh.

 

Tại sao ngay cả nơi này anh cũng đẹp thế nhỉ?

 

Ngón tay Sở Quân Liệt rón rén đưa ra, nhẹ nhàng lướt qua mái tóc đen mềm mại, cúi người khẽ ngửi, vẫn là mùi hương dịu nhẹ của dầu gội.

 

Cậu nhớ lại những lần "giao lưu sâu sắc" với Tư tiên sinh trước đây, mái tóc dài mềm ấy rũ trên gối, vài sợi vương trên gương mặt hơi đẫm mồ hôi dính lấy da thịt... Sở Quân Liệt khẽ mím môi, ánh mắt gần như phát sáng trong bóng tối.

 

Cậu hít sâu vài lần, cố gắng trấn an lại cảm xúc, nhưng bất kể thế nào, sự rạo rực trong lòng vẫn không ngừng lan ra khiến lồng ngực ngứa ngáy như có ai cào nhẹ bên trong.

 

Động tác nhấp nhô phía sau khiến Tư Vân Dịch khẽ mở mắt, trong cơn mơ màng thấy trời vẫn còn tối, anh xoay người lại, ôm lấy "thủ phạm" khiến chăn lay động vào lòng, cúi đầu hôn lên trán Sở Quân Liệt rồi tiếp tục ngủ tiếp.

 

Sở Quân Liệt trừng mắt từng chút một, nhìn người trước mặt, nỗi tủi thân trong lòng phút chốc tan biến, khóe môi không kiềm được mà cong lên, ngọt ngào rúc thêm vào lòng Tư tiên sinh.

 

Ánh mắt Sở Quân Liệt lấp lánh như một vũng nước xuân, cậu tựa sát vào người trong lòng, lưu luyến nhắm mắt lại.

 

Không có điều gì khiến Sở Quân Liệt cảm thấy mãn nguyện hơn thế.

 

Tốt đẹp đến mức cứ ngỡ là ảo giác.

 

Sở Quân Liệt cần liên tục xác nhận mới dám chắc, đây không phải là ảo tưởng tưởng cậu, không còn giống như khi trốn trong lều, cậu ôm lấy con chó cỏ bằng len dạ và một đống đồ trang sức kim cương, tưởng tượng ra cảnh này mà tự dỗ mình ngủ.

 

Sáng sớm hôm sau, trời còn mờ tối, Tư Vân Dịch yên lặng mở mắt, nhìn quanh căn phòng lạ lẫm trước mặt, hồi tưởng trong chốc lát mới nhớ ra hiện giờ mình đang ở nhà họ Sở tại thủ đô.

 

Dưới tay anh là cơ thể của Sở Quân Liệt, Tư Vân Dịch nhẹ nhàng rút tay ra, vừa định ngồi dậy thì người bên cạnh lập tức nhào tới, đè anh xuống giường.

 

"Tư tiên sinh..." Sở Quân Liệt mắt còn ngái ngủ, "Anh định đi đâu vậy?"

 

"Đi vệ sinh." Tư Vân Dịch lấy đồng hồ đeo tay xem giờ, "Vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm một chút."

 

"Em cũng đi." Sở Quân Liệt ngồi dậy, vẻ mặt kiên quyết.

 

Tư Vân Dịch đi vào phòng vệ sinh, Sở Quân Liệt theo tới cửa, đứng canh ở đó, dù buồn ngủ đến mức mắt díp lại cũng cố mở mắt chống đỡ.

 

Tư Vân Dịch rửa tay xong, vừa bước ra liền bị Sở Quân Liệt ôm chặt lấy, dính người vào anh như thể chỉ cần sơ ý một chút là sẽ mất anh ngay, ôm lấy Tư Vân Dịch quay trở lại giường.

 

Ngủ thêm một giấc nữa, khi Tư Vân Dịch thức dậy và rửa mặt xong, đang chuẩn bị ra phòng ăn thì phát hiện quản gia đã chờ sẵn, bữa sáng được chuẩn bị chu đáo mang thẳng vào phòng.

 

"Lão gia bảo hai người cứ nghỉ ngơi thêm một chút." Quản gia mỉm cười, cẩn thận dời những món cổ vật trên bàn sang một bên.

 

"Nếu cậu Tư cần gì, cứ nói trực tiếp với tôi là được."

 

Tư Vân Dịch nhìn quản gia, khẽ mỉm cười trước sự thay đổi trong cách xưng hô của ông ta.

 

"Mấy món đồ cổ này có cần đem về chỗ cũ không?" Tư Vân Dịch liếc qua là biết ngay, Sở Quân Liệt đã mang hết mọi thứ từ nơi khác tới để bày biện căn phòng của cậu.

 

"Dĩ nhiên là được." Quản gia giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp.

 

"Tư tiên sinh, đừng dọn vội." Sở Quân Liệt vừa rửa mặt xong bước ra, ra hiệu để quản gia rời khỏi rồi cúi đầu ghé vào tai Tư Vân Dịch thì thầm.

 

"Tư tiên sinh, mấy thứ này sau này... chúng ta mang về nhà."

 

Tư Vân Dịch ngẩng đầu nhìn Sở Quân Liệt.

 

"Có vài món độc nhất vô nhị không mua được, bọn họ thường ít sử dụng, chúng ta mang về nhà để chúng phát huy công dụng." Sở Quân Liệt nói một cách đầy tự tin.

 

Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt, bỗng nhớ lại hình ảnh Sở Quân Liệt thu dọn hết rau củ trong vườn nhà ông lão, ngay cả gà vịt cũng không tha, như thể muốn mang cả đất trong vườn về nhà vậy.

 

Chăm chỉ là chăm chỉ.

 

Nhưng đồ cổ đâu phải rau cải.

 

Vào buổi trưa hôm đó, Tư Vân Dịch giám sát Sở Quân Liệt, giúp cậu đem hết đồ cổ trong phòng trả lại phòng trưng bày. Sau khi ông Sở biết chuyện, buổi chiều sau bữa cơm, ông gọi riêng Sở Quân Liệt lại và đưa cho cậu tấm thiệp mời tham dự một buổi đấu giá.

 

"Cháu kết hôn rồi, ông cũng chưa tặng cho cháu món quà mừng nào." Ông Sở nhìn Sở Quân Liệt, "Nếu có món gì thích thì cứ mua đi."

 

Chắc chắn Tư tiên sinh sẽ không từ chối quà mừng.

 

Sở Quân Liệt nhìn ông cụ, cầm lấy thiệp mời. Phía sau thiệp mời in hình những món đồ đấu giá lần này. Sở Quân Liệt lướt qua một lượt, ánh mắt dừng lại ở món cuối cùng.

 

Ông Sở nhìn thấy vậy thì biết ngay là cậu có hứng thú với món đồ đó.

 

"Những món khác thì ông cứ trả tiền, nhưng cái này phải để cháu chi." Sở Quân Liệt nhìn ông Sở, chỉ vào hình viên hồng ngọc trên tấm thiệp mời.

 

Một viên hồng ngọc thô gần 50 carat, kích thước thật sự ấn tượng, màu sắc sáng rực, độ trong suốt cũng cực kỳ tuyệt vời.

 

Một viên hồng ngọc như vậy, sau khi cắt và đánh bóng xong, trọng lượng ít nhất cũng sẽ vào khoảng 20 carat.

 

"Ông đừng nói với Tư tiên sinh chuyện viên hồng ngọc này, cháu muốn dành cho Tư tiên sinh một..." Sở Quân Liệt có chút ngập ngừng khi không thể nói ra hai từ "bất ngờ".

 

Lần trước dành bất ngờ cho Tư tiên sinh, kết quả thật sự không được tốt.

 

"Hay là cháu cứ nói cho Tư tiên sinh nhỉ." Sở Quân Liệt do dự, cuối cùng lên tiếng.

 

"Cháu có thể tham gia đấu giá online." Ông Sở đưa ra một lời khuyên, "Buổi đấu giá ở nước ngoài, cháu và cậu Tư đi lại cũng hơi bất tiện."

 

Mắt Sở Quân Liệt sáng lên, cúi xuống nhìn hình viên hồng ngọc, khóe môi không thể ngừng nở một nụ cười.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.