Edit: MinnieKemi
Hứa Tắc phủ phục tại chỗ, khom người sát mặt đất, hai tay úp lại, mặt đất vừa khô vừa lạnh, có một ít bụi bặm bay lên làm cho người ta sặc sụa.
“Ha ha, hạ mình nhanh thật đấy! Đồ hèn!” Một tên trong đám cười chê Hứa Tắc hèn yếu, cười xong còn chê nàng thấp bé, vì thế tự đắc: “Tiết soái, tên hèn này hại Lưu Trấn tướng, nên trừng trị hắn một chút?”
Hứa Tắc không nhúc nhích.
Áo giáp chạm vào kêu loảng xoảng, chợt có một người xuống ngựa, tiến lên một bước, đứng trước mặt Hứa Tắc.
Hứa Tắc co người lại theo bản năng, răng nghiến chặt, cơn đau từ chỗ xương gãy trên mu bàn tay truyền tới..Lý Tư Đạo đạp lên tay nàng.
Lý Tư Đạo không quan tâm, nhìn xuống từ trên cao: “Trưng thu lương thực Cao Mật không phải rất suông sẻ à! Sao trông ngươi như tên tội phạm vậy, hay là sợ bị ông đây cướp mất, không thể báo cáo với tên bệnh hoạn kia ở Trường An?”
Tên bệnh hoạn trong miệng Lý Tư Đạo, chính là chỉ đương kim hoàng thượng sức khỏe suy nhược.
Hứa Tắc mở miệng nhả ra mấy chữ: “Bẩm Tiết sứ, chỉ là ta hoảng sợ…”
“Sợ cái rắm ấy, Huyện lệnh nhà ngươi không phải rất hăng hái sao! Đẩy người của ta đi, bản thân thì đắc ý lắm!?”
“Chuyện của Lưu trấn tướng, Hứa mỗ vì bị thế lực triều đình bức bách bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Nếu Tiết soái muốn trách cứ, ta nguyện chịu phạt.” Hứa Tắc vội đánh trống lảng.
“Còn về tô thuế, vẫn còn trong kho, Tiết soái cứ lấy tự nhiên.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-re/1363021/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.