Edit: MinnieKemi
Có người đang đi tới đi lui trong hành lang ngoài phòng khách của dịch quán, cũng có người khe khẽ nói chuyện, làm cho không gian càng thêm phần yên tĩnh. Vương Phu Nam ngồi xếp bằng, nhưng quả thật đứng ngồi không yên bèn lặng lẽ đứng dậy đi ra cửa.
Hắn vừa mới rời đi, Hứa Tắc đã mở mắt ra.
Dù rất mệt, nhưng nằm thế nào cũng không ngủ được, trằn trọc thở ngắn than dài, nàng đứng dậy bóc một miếng kẹo mạch nha ăn.
Có lẽ là do nếm được hương vị quen thuộc của quê nhà nên khiến nàng cảm thấy an lòng, ăn xong miếng kẹo mạch nha nàng đã thấy tốt hơn rất nhiều, lại nằm xuống ngủ.
Sau khi ngủ thiếp đi, nàng không biết Vương Phu Nam quay lại lúc nào. Cho tới tận khi mở choàng mắt ra, đã nhìn thấy Vương Phu Nam đang ngồi trên chiếu, nét mặt trầm tĩnh, không khỏi cảm thấy buồn chán và mệt mỏi.
Nàng vội vén chăn ra, khoác thêm áo ngoài, đội lại mũ rồi mới đi thẳng tới trước chiếu, nhìn khung cảnh sáng sủa ngoài song cửa sổ: “Đại soái, trời đã sáng rồi, nên đi thôi.”
Vương Phu Nam mở mắt.
Hắn còn chưa buột dây bịt trán, lại chỉ mặc bộ áo lót mỏng, trông không có chút khí thế của một tướng lãnh, ngược lại trông có phần thảm thương.
Hốc mắt hơi trũng, là biểu hiện của việc nghĩ ngơi không đầy đủ.
Thấy hắn không đáp lại, Hứa Tắc quyết định quan tâm hắn một chút: “Đại soái ngủ không ngon sao?”
Vương Phu Nam ngẩng đầu lên, thẳng thừng hỏi: “Nếu ta nói ngủ không ngon, nàng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-re/1363039/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.