Giọng nói của nó không vì tiếng kêu chói tai của đồng hồ báo thức mà ngừng lại, sự phẫn nộ của tôi với nó mà nói là thêm dầu vào lửa, thêm sương lên tuyết, khiến mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.
Cánh cửa tủ mỏng manh không ngăn được âm thanh của nó, từng chữ từng chữ như một cái dùi đâm vào màng nhĩ tôi.
Không thể chịu đựng được âm thanh chói tai này nữa, tôi chân trần lao ra khỏi giường, đá vào cửa tủ vài cái: "Im ngay!"
Cánh cửa tủ liên tục rung lên như sắp vỡ ra, hai ngón tay của nó lại, con mắt lại hiện ra giữa khe hở, quan sát mọi biểu cảm ẩn trong bóng tối của tôi.
Cú đá của tôi cuối cùng cũng làm nó im lặng.
Âm thanh duy nhất còn sót lại trong căn phòng yên tĩnh là hơi thở không thể kiểm soát được của tôi, luồng không khí lạnh lẽo mà tôi hít vào phổi xé toạc cổ họng, khiến tôi vừa đau vừa ngứa.
Hồi lâu, khi tôi tưởng nó đã dừng lại, nó lại lên tiếng: "Bảo bối", giọng nói của nó bình tĩnh không chút cảm xúc, nó hỏi tôi: "Em giận à?"
Tôi đương nhiên là tức giận rồi. Là nên tức giận mới phải, nhưng có một thứ cảm xúc không rõ thiêu đốt trong máu, trong não tôi, vượt xa nỗi tức giận, tôi không cách nào nhận ra nó, chỉ biết đại khái là một thứ rất đáng sợ, đợi đến khi tôi hiểu rõ thì thứ cảm xúc kinh khủng này đã đủ hủy hoại mọi thứ của tôi.
Không nhận được câu trả lời từ tôi, nó gọi đi gọi lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-roi-a-ly-tho/353062/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.