"Tiểu Bạch ngoan, không khóc."
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ cúi xuống hôn thêm mấy cái, nhẹ giọng dụ dỗ. Hắn cảm giác cổ mình sắp rời ra rồi . . . . .
"Ô . .ô . . . . xấu. .ô. ." Tiểu Bạch lấy tay lung tung quệt nước mắt.
Mạc Ảnh Quân ôm lấy tiểu nhân nhi đứng dậy, một tay nhẹ nhàng vỗ, thấp giọng nói, "Là ta không tốt, tiểu Bạch không khóc."
Tiếng thút thít thỉnh thoảng lại vang lên, bất quá tiểu Bạch cũng không gào khóc nữa, thân thiết dùng mặt mình cọ cọ khuôn mặt Mạc Ảnh Quân, "Quân Quân ~" Cọ chán xong còn chu môi 'chụt' một phát lên má hắn.
Mạc Ảnh Quân dở khóc dở cười xem tiểu bảo bối, tên này động tý là kêu khóc um tùm, nhưng mà cũng dễ dỗ.
"Tiểu Bạch, chúng ta ra ngoài chơi đi ?" Mạc Ảnh Quân cười khẽ, đưa tay véo cái má phúng phính của bé trai.
"A ?" Tiểu Bạch tròn mắt nhìn Mạc Ảnh Quân, mặt thế nhưng càng ngày đỏ.
Mạc Ảnh Quân phát hiện mặt tiểu Bạch nóng lên, có chút hoảng sợ vội hỏi: "Tiểu Bạch, ngươi có thấy mệt không ?" Bảo bối ốm rồi ?
Tiểu Bạch ra sức lắc đầu, hai tay nhỏ ôm lấy tay Mạc Ảnh Quân lắc lắc, không cần nói cũng thấy tiểu nhân nhi vô cùng vui vẻ, không có chút dáng vẻ nào muốn ốm.
Cảm thấy không đúng lắm, tay Mạc Ảnh Quân đè đầu tiểu Bạch lại gần, dùng trán mình dán lên trán bé trai, "Tiểu Bạch, ngươi. . . . thấy mệt chỗ nào không ?" Cũng không nóng lắm nhưng mà. . . . . chẳng lẽ là tác dụng của Hóa Linh Quả ?
"Quân Quân, ta không sao, ra ngoài chơi đi ~"Tiểu Bạch lắc lắc tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-than-thu-ngu-ngoc-cut-ngay/2250538/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.