Nhìn gương mặt tuyệt vọng khi bị dọa cường bức của Đường Thi, Mã Cường túm chất cầm cô: “Bạc Dạ? Cô vừa gọi tên Bạc Dạ đấy à?"
Lúc rơi vào hoàn cảnh khốn cùng nhất thì trong vô thức, con người ta sẽ nghĩ tới đối tượng mà mình cần cầu cứu nhất. Mã Cường lấy làm thích thủ khi nghe thấy hai chữ Bạc Dạ thốt ra từ miệng của Đường Thi, ông ta túm tóc cô, cơn đau đớn làm tâm trí cô chao đào, liên tục hít vào những hơi lạnh lẽo.
“Đúng là một con chó hoang đê hèn, trước đây Bạc Dạ làm cô bị thương như thế mà giờ vào lúc như thể này đây cô lại mong mỏi anh ta đến cửu cô. Đường Thi xa, cô thật đảng thương hại. Đến giờ phút này vẫn không thể thoát ra được khỏi Bạc Dạ. Cô nói thử xem cô không đê hèn thì là gì? Chẳng lẽ cô là cái loại thích khổ dâm trong truyền thuyết à? Chi bằng theo tôi đi, tôi có roi da, có nến.."
Mã Cường là bậc thầy huấn luyện. Ông ta không chủ động ra tay với Đường Thi mà trái lại để cho những cô gái cùng giới tính với Đường Thi ra tay với cô.
"Đừng... chạm vào tôi!"
Đường Thỉ quất lên, nhưng vừa cất tiếng la đã bị một cô gái trẻ đổ một ngụm rượu cay nồng vào miệng, chắc có lẽ vẫn bỏ loại thuốc đó. Vừa nuốt xuống, Đường Thí đã cảm thấy nóng như thiêu như đốt, cả người nhũn ra bất lực, đuối sức không làm được gì.
Ngay đến việc nói chuyện cũng chi có thể dựa vào chút ý thức cuối cùng còn sót
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-thien-tai-va-bo-tong-tai/963477/chuong-862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.