Cô Tiểu Khương ơi?
Xảy ra chuyện lớn như vậy thì dù tôi có muốn cũng không ngủ lại được nữa.
Tôi hơi khó thở, ôm đầu ngồi tại chỗ một lát mới lồm cồm bò dậy, cuộn mình vào chăn.
Ba giờ rưỡi, bốn giờ rưỡi, năm giờ rưỡi, rồi sáu giờ rưỡi, tích tắc tích tắc, không biết tiếng kim giây nhà ai cứ vang lên đều chằn chặn, âm thanh đâm xuyên tường chui vào lỗ tai tôi.
Tôi gấp gối đầu thành cái lều nhỏ, trùm kín đầu, tóc tai tản ra loạn xạ, mồ hôi cứ thi nhau tuôn ra.
Mãi cho đến lúc rạng sáng, tôi mới bỏ cuộc, không phát rồ nữa.
Tôi không thấy rõ gương mặt người phụ nữ kia, nên không thể mường tượng ra được.
Một đêm đã trôi qua, tôi vẫn không biết nên kể chuyện này với ai.
Người phụ nữ này chắc chắn là ả điên trong miệng hiệu trưởng trường tôi, không chệch đi đâu được.
Mà cô giáo mầm non cô ta muốn tìm là tôi đây.
Mấy sự thật hiển nhiên này đập thẳng vào óc tôi, tôi có tên có tuổi, có lai lịch rõ ràng, nhưng con người cô ta rất mơ hồ, không xác định được thân phận, khi nổi cơn điên là hành động như bản thân có lý có tình, chẳng thèm suy nghĩ lý do hay đúng sai.
Trời đã sáng, tôi quyết định rồi: tôi không thể đi làm được.
Tôi nghĩ nếu ả điên này lại đến thậm thụt theo dõi trường Ánh Sáng, thì tôi sẽ bị lộ diện khi dắt lũ trẻ ra ngoài chơi mất.
Ả mà thấy tôi thì nhất định sẽ biết tôi là người ả muốn tìm.
Tôi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-thuyen-trong/1790836/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.