Chúng ta là nhau
(Nguyễn Thiên Ngân)
Khi cơn khóc ấu thơ về buốt ngực
Cũng là khi ta phải lớn lên rồi
Một lần cuối giũ hết tàn tro cũ
Rồi để mình đi về hướng mưa rơi.
Em cứ trách. Ta trở về quá muộn.
Ta đã đi qua trăm núi nghìn sông
Mong năm tháng sẽ vùi chôn chuyện cũ
Sao cơn đau vẫn thót nảy bên lòng.
Em cứ bước bên ta, cùng lo sợ
Con đường này sẽ chỉ có hai ta
Khi đôi mắt sao trời loang bóng tối
Hãy nhìn nhau, san sẻ ánh trăng nhòa.
Ta sẽ chở che em bằng sinh mệnh
Vốn hai ta đâu thể sống hai đời
Em can đảm một mình lâu quá thế
Biết ngày nào cơn ám ảnh ta nguôi?
Em cứ khóc, mặc sức làm đứa trẻ
Có ta đây - ta ngồi cạnh im thinh
Trong đau đớn ta và em nương tựa
Ta ôm em để cứu chuộc chính mình.
06.06.2024
To my inner child, and yours.
- --------
Cam Linh là mẹ của Trịnh Ninh Ninh.
Tôi bỏ cả đêm xới tung mớ ảnh trong bộ sưu tập ra, chẳng có tấm hình nào chứng tỏ Cam Linh có liên hệ gì với Trịnh Ninh Ninh hết, trừ tấm có chiếc áo mưa màu đen bị nhòe ra.
Tôi nhớ rất rõ về Trịnh Ninh Ninh.
Tôi còn nhớ bà nội cô bé, đó là một bà cụ với khuôn mặt chữ điền, trông có vẻ đậm người, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ra là khung xương bà ấy khá lớn, da thịt không nhiều. Bình thường bà ấy ăn mặc đơn giản, một tuần đến đón cô bé khoảng một hai lần, khi tới hay đeo cái túi màu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-thuyen-trong/379351/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.