15
Tôi lao ra khỏi cửa phòng ngủ, nhưng đã quá muộn.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ phía sau, một bàn tay túm tóc tôi, tôi ôm đứa trẻ ngã xuống đất.
Tôi cảm thấy cổ họng bị bóp nghẹt, một khuôn mặt méo mó hướng về phía tôi, hơi thở nặng nhọc lẫn với mùi hôi thối phả vào mặt tôi.
Đầu tôi sưng lên như sắp nổ tung, trước mắt tối sầm lại.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi quơ tay loạn xạ, sờ thấy cái móc sắt ở cửa phòng ngủ.
Tôi kéo cái móc lại, hàm răng vàng của người đàn ông ở ngay trước mắt tôi, tôi đút đầu móc vào miệng hắn ta, giật mạnh một cái.
Người đàn ông hét lên như heo bị chọc tiết, áp lực trên cổ biến mất, tôi dùng hết sức đẩy hắn ta ra, chạy đến bên đứa trẻ, ôm nó lại lao ra ngoài.
Khoảnh khắc bế đứa trẻ lên, tôi bật khóc, không phải vì suýt bị bóp cổ chết.
Mà vì đứa trẻ trong vòng tay cũng dang tay ôm chặt lấy tôi.
Vừa nãy bị ngã một cái như vậy, nó cũng không dám khóc.
Tôi lao ra cửa, xoay tay nắm rồi mở toang, chạy thẳng vào hành lang.
"Tớ đã đưa em ấy ra rồi... đưa ra rồi..." Tôi thầm nghĩ.
Bỗng một luồng gió rít mạnh sau gáy, tiếp theo là một tiếng động trầm đục. Mắt tôi tối sầm lại.
Một cái gạt tàn rơi xuống chân, vỡ tan thành từng mảnh thủy tinh.
Thôi rồi... Một đôi bàn tay túm lấy chân tôi, kéo lê tôi vào trong nhà. Tôi dùng chút sức lực cuối cùng bám chặt lấy ngưỡng cửa, nhưng vẫn bị kéo vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-vet-biet-noi-lac-kha-kha/1873599/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.