8
Bốn giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại réo rắt.
Là bạn tôi gọi.
"Có manh mối rồi! Nhìn chiếc xe này!" Giọng bạn tôi không giấu nổi sự kích động, trên mặt còn nguyên lớp trang điểm chưa tẩy đi.
Tôi vội vàng nhìn màn hình, bạn tôi đang nói đến chiếc xe điện mà người phụ nữ kia đi đến cửa hàng thú cưng, camera chỉ quay được nửa dưới của xe, chỉ thấy hai bánh xe.
"Tớ... chẳng nhìn ra gì cả."
"Trọng điểm không phải ở đây! Người phụ nữ đó đi chiếc xe này đến cửa hàng, nhưng khi cô ta ra ngoài, chiếc xe này lại biến mất!
"Đây là xe đạp công cộng!"
Tôi vẫn không hiểu, xe đạp công cộng thì sao chứ? Chứng tỏ nơi người phụ nữ đó ở cách cửa hàng thú cưng không xa? Nhưng phạm vi này vẫn quá lớn.
"Chỉ cần biết xe được đạp từ đâu đến cửa hàng thú cưng, chẳng phải là có thể khoanh vùng vị trí của cô ta sao?"
"Nhưng làm sao cậu biết..."
"Tớ vừa gọi điện cho tất cả những người phụ trách khu vực của các hãng xe đạp công cộng." Bạn tôi ho khan một tiếng ngượng ngùng.
"Tớ bịa đại một địa chỉ, nói với họ hôm đó khoảng mấy giờ, tớ đạp xe từ đó đến cửa hàng thú cưng, kết quả cứ hiển thị trả xe thất bại, bị trừ phí dịch vụ, nếu không giải quyết tớ sẽ gọi điện thoại đường dây nóng của thị trưởng để khiếu nại. Cậu đoán xem kết quả thế nào."
"Cậu... tìm được địa chỉ rồi?"
"Chính xác! Vừa rồi, người phụ trách của hãng xe đạp màu vàng nói với tớ, hôm đó đúng là có một chiếc xe được đạp từ Khu dân cư Thiên Thụy đến cửa hàng thú cưng, nhưng bên họ hiển thị trả xe thành công, vì chiếc xe ngay sau đó lại được một người khác đạp đi.
"Tuy cách này hơi ngốc, nhưng cuối cùng..." Bạn tôi thở dài.
"Mau đi tìm đứa trẻ đó."
"Hiểu rồi, nhìn cậu còn chưa tẩy trang, đi ngủ trước đi, chuyện tìm người cứ để tớ lo.
"Cậu... đừng nghĩ nhiều quá..." Tôi nói.
Bạn tôi cười gượng gật đầu, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Tôi nhìn con vẹt đứng một chân trên giá, đầu rúc vào cánh, thấy mắt cay cay.
9
Hôm sau, chưa đến 6 giờ, tôi đã ngồi canh chéo bên đường khu dân cư Thiên Thụy.
Thật lòng mà nói, nếu người phụ nữ đó thay quần áo, tôi không chắc mình có nhận ra được không.
Nhưng đây là manh mối duy nhất của chúng tôi, tôi phải đợi.
Nhưng tôi đã theo dõi từ sáng đến tối suốt 2 ngày mà vẫn không thấy bóng dáng người phụ nữ đó.
"Liệu có phải cô ta lái xe ra vào không nhỉ?" Tôi hơi nản lòng.
"Đừng nản, cách này tuy vụng về nhưng nhất định sẽ có tác dụng.
Tin tớ đi."
Quả nhiên, vào buổi trưa ngày thứ 3, tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, mặc chiếc váy liền màu đỏ, tay xách túi rác, đang đi về phía thùng rác ở cổng khu dân cư.
Không kìm nén được sự kích động trong lòng, tôi nhảy dựng lên chạy sang bên kia đường.
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, một chiếc xe tải nhỏ dừng gấp cách tôi nửa mét.
Tài xế hạ cửa kính xuống, chửi rủa tôi xối xả.
Trong lúc tôi sững sờ, người phụ nữ đã vứt rác xong, quay người đi về.
Tôi vội vàng xin lỗi rồi muốn đuổi theo, nhưng tài xế đó lại nhảy xuống xe, không chịu buông tha mà túm lấy tôi.
Tôi trơ mắt nhìn người phụ nữ đó rẽ vào một góc rồi biến mất.
Nỗ lực 3 ngày dường như đổ xuống sông xuống biển trong khoảnh khắc này, tôi quay đầu lại nhìn tài xế đó với ánh mắt hình viên đạn.
Tên đó cũng thuộc dạng bắt nạt kẻ yếu, thấy tôi như vậy, hắn ta chửi thêm vài câu rồi lên xe bỏ chạy.
Tôi ngồi phịch xuống vệ đường, gọi điện cho bạn, cuối cùng không nhịn được mà khóc òa lên.
"Không sao đâu, không sao đâu." Bạn tôi liên tục an ủi.
"Ít nhất cũng chứng minh những suy đoán của chúng ta là đúng, vẫn còn cơ hội."
"Nhưng đứa trẻ đó... cứ nghĩ đến nó là tớ..." Tôi khóc không ngừng được.
"Chúng ta có thể cứu nó, tin tớ đi." Bạn tôi nói, "Trước tiên hãy xem trong túi rác có gì."
Tôi chạy đến lật thùng rác, xé túi ra, bên trong toàn là chai rượu, đầu lọc t.h.u.ố.c lá và hộp đồ ăn mang về.
"Không sai được, cứ tiếp tục đợi."
Tôi trở lại vị trí ban đầu, mắt nhìn chằm chằm vào phía đối diện.
10
Tối hôm đó, mọi chuyện đã thay đổi.
Một chiếc taxi dừng lại ở cổng khu dân cư, người phụ nữ mặc chiếc váy liền quen thuộc bước xuống xe, tay xách túi, đi vào trong khu.
Người phụ nữ đó đã ra ngoài lúc nào mà tôi lại không nhìn thấy?
Không kịp nghĩ nhiều, tôi vội vàng nhảy lên đuổi theo.
Để tránh bị nghi ngờ, tôi không dám chạy, khi bước nhanh vào khu dân cư, người phụ nữ đã đến cửa căn hộ và bấm chuông, một tay liên tục kéo chiếc váy liền trên người.
Cánh cửa "cạch" một tiếng mở ra, người phụ nữ bước vào, cánh cửa lại "ầm" một tiếng đóng lại.
"Không sao, tôi đã tìm thấy cô rồi!" Tôi đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn đèn cảm ứng trong hành lang.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.