Có vẻ Thẩm Cưu đã ngủ, qua khe cửa chỉ thấy bóng tối đen như mực.
Hơn nữa, đưa lỗ tai dính lên mặt gỗ cũng không thấy có bất kì âm thanh gì, không ngờ anh ta làm việc và nghỉ ngơi điều độ như vậy, Dụ Ninh cố gắng đào bới trong trí nhớ của nguyên chủ, phát hiện nam chính không có thói tức giận khi bị đánh thức, lập tức, cô nhéo đùi, gây tiếng ồn ngoài cửa phòng anh.
Ngủ thiếp đi cũng tốt, đầu óc không tỉnh táo, có lẽ miệng cũng không ngoan độc như trước.
Phòng Lâm Minh Châu ở một góc tầng một, Dụ Ninh cũng không lo lắng tiếng gõ cửa sẽ đánh thức cô ta, khiến cô ta tỉnh dậy chứng kiến cảnh hai người ôm ấp nhau cũng là một chủ ý không tồi. Dụ Ninh vỗ vài cái lên cửa, dồn dập, trong phòng bắt đầu truyền đến tiếng động.
Không để Dụ Ninh phải chờ lâu lắm, ngay lúc cô chuẩn bị xong, tiếng “rắc rắc” vang lên.
Khi Thẩm Cưu mở cửa thấy khuôn mặt của Dụ Ninh, vẻ mặt không nhịn được mà cứng đờ.
Đây chắc chắn là bộ dáng xấu nhất về Dụ Ninh mà anh từng nhìn thấy, mặt đỏ bừng, sưng vù lên, còn nổi không ít mụn nhỏ.
Chứng kiến tình cảnh này, đáng lý ra, anh phải thấy vui vẻ mới đúng, nhưng nhìn đôi mắt hạnh rưng rưng kia, chẳng hiểu sao, khóe miệng không thể nào nhếch lên được.
Hai người cứng đờ nhìn nhau ở cửa, Dụ Ninh thấy Thẩm Cưu không lộ vẻ mặt chán ghét, hai chân giật giật, ngẩng đầu tội nghiệp nhìn anh:”A Cưu, em lạnh quá.”
Ánh mắt Thẩm Cưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chiem-nam-chu-benh-xa-tinh/1167732/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.