🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Công chúa nhìn đám trang sức đã đội trên đầu suốt nửa ngày, giờ phút này đều được tháo xuống, xếp ngay ngắn trên bàn. Đầu y nhẹ nhõm đi không ít, thế nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.

Hách Liên Thanh ngồi bên cạnh y, cả hai người đều đã cởi bỏ áo khoác ngoài của bộ hôn phục, những bộ y phục được chọn lựa kỹ càng giờ cũng bị tiện tay ném sang một bên.

Hách Liên Thanh nghiêng người tới hôn y. Nụ hôn lần này dường như không giống những nụ hôn thường ngày, hô hấp của hai người đều trở nên gấp gáp. Y phục trên người càng lúc càng ít, thế nhưng lại chẳng thấy lạnh chút nào.

Công chúa cúi đầu nhìn đỉnh đầu tiểu vương gia, không kìm được đưa tay đặt lên vai hắn, nắm lấy lớp vải của chiếc áo duy nhất còn sót lại trên người hắn.

"Ngươi căng thẳng sao?" Hách Liên Thanh hỏi.

"Ta... tạm được." Ngón tay của Bạc Hề Linh hơi run, nhưng vẫn mạnh miệng, rồi lại không nhịn được hỏi tiếp: "Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"

"Hả?" Hách Liên Thanh dừng lại động tác, nhìn y.

Gương mặt hai người được ánh nến lay động chiếu sáng, tạo nên những bóng mờ dao động nơi xương hàm dưới.

"Sau đêm nay... ta thật sự trở thành thê tử của ngươi ư?!"

Hách Liên Thanh cảm thấy câu hỏi này chẳng đầu chẳng đuôi, có phần không hiểu, "Ngươi sớm đã là thê tử của ta. Cho dù đêm nay có động phòng hay không, ngươi vẫn luôn là thê tử của ta."

Lo lắng chất chứa quá nhiều, nhất thời không thể xua tan hết. Thế nhưng đêm xuân ngắn ngủi, cũng không thể dùng hết để giải đáp những nghi hoặc mà cần thời gian mới có thể hoá giải.

Nụ hôn của Hách Liên Thanh rơi xuống bên cổ y, hơi thở của công chúa lập tức trở nên dồn dập.

Đôi phu thê trẻ tuổi đối với chuyện này vẫn còn vô cùng bỡ ngỡ.

Bàn tay của Hách Liên Thanh luồn vào trong áo của y, khẽ vu.ốt ve phần eo bụng mịn màng, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được phần bụng dưới của đối phương đang run nhẹ theo từng động chạm của mình.

Sau một hồi vụng về hôn hít, cuối cùng Bạc Hề Linh giữ chặt lấy tay hắn, giọng mang theo chút oán trách: "Ngươi làm gì mà cứ sờ loạn vậy?"

"Thế ngươi run cái gì?"

"Nếu ngươi không sờ loạn thì ta run sao?"

Hai người bỗng chốc im lặng, sau một lúc lại bật cười đầy xấu hổ.

Công chúa thật sự không chịu nổi sự giày vò thế này, đưa tay cởi áo khoác ngoài của hắn, "Ngươi không được sờ loạn nữa, muốn làm gì thì làm nhanh đi."

Y phục hỗn độn bị vứt đầy đất, cả hai người chỉ còn mặc áo lót, cùng nhau quấn dưới chiếc chăn ấm áp.

Tiết trời tháng Chạp vô cùng giá rét, không biết có phải vì đã đốt lò sưởi hay vì nguyên nhân nào khác, mà công chúa vốn rất sợ lạnh giờ phút này lại chẳng hề thấy lạnh, ngược lại còn cảm thấy cả người nóng bừng lên.

Hai người đối diện nhau, Hách Liên Thanh đang ngồi dạng chân trên người y, dưới lớp chăn bông, cả hai đều không còn một mảnh vải nào che thân, công chúa có thể cảm nhận rõ ràng phu quân của mình đang nhẹ nhàng cọ sát.

Bạc Hề Linh ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt Hách Liên Thanh sâu thẳm, mũi cao, dung mạo vô cùng tuấn tú, giờ phút này dùng ánh mắt nóng rực nhìn y chăm chú.

Hách Liên Thanh lên tiếng trước, "Sao lại nhìn ta như vậy?"

Bạc Hề Linh đưa tay vòng qua cổ hắn, hai người xích lại gần nhau thêm một chút. Y đưa tay vén một lọn tóc mái rũ xuống trán của Hách Liên Thanh ra sau tai, nhẹ giọng đáp: "Ngươi không phải cũng đang nhìn ta sao?"

Hách Liên Thanh khẽ cười một tiếng, nói: "Miệng lưỡi ngươi càng lúc càng nhạy, ta sắp không dám hỏi ngươi nữa rồi."

Bạc Hề Linh nhìn hắn, không nhịn được cũng bật cười, nói: "Là ngươi trở nên nhỏ mọn rồi, ta chỉ nhìn ngươi một cái cũng bị ngươi bắt bẻ, chẳng lẽ ta không được nhìn ngươi sao?"

Đôi mắt Hách Liên Thanh cong cong, ghé sát lại hôn lên môi y, nói: "Thích ngươi nhìn ta."

Có lẽ hắn chỉ muốn biểu đạt một chút tình ý đơn thuần, thế nhưng hai người lúc này lại dính sát vào nhau như vậy, từng câu từng chữ nói ra đều mang theo sự run rẩy vô thức, nói chưa hết câu đã không thể tiếp tục, đành nghiêng người hôn xuống.

Tháng Chạp quá lạnh, lưng của Hách Liên Thanh áp vào lớp chăn, mỗi lần cử động đều khiến lớp chăn khẽ nhấp nhô, gió lạnh lùa vào, luồn từ vai cổ men xuống dưới, len lỏi đến vùng bụng dưới lúc sát lúc rời giữa hai người.

Bạc Hề Linh vừa rồi còn đang ngồi tựa người, vì cảm thấy lạnh liền thuận thế nằm xuống. Nhưng bây giờ y lại cảm thấy khi thì lạnh buốt, khi thì nóng ran, bờ vai lành lạnh, phần bụng dưới lại nóng bừng đến khó chịu.

Y đặt tay lên vai Hách Liên Thanh, cố hết sức ôm lấy cổ phu quân, thở dốc một hồi thật sâu, rồi nắm lấy tóc hắn, nói: "Nóng quá, lật chăn ra một chút."

Y nhìn Hách Liên Thanh đang đổ mồ hôi, mồ hôi men theo đường cong nơi cổ chảy xuống, tóc mái ướt đẫm.

Mà y cũng thực sự thấy nóng, trên khuôn mặt đầy mồ hôi, tóc tai dính bết, rối bù.

Hách Liên Thanh nằm sấp trên người y, không động đậy, dùng cánh tay tr.ần tr.ụi lau mồ hôi cho y.

Bạc Hề Linh cứ thế nhìn hắn, tiếng thở dốc gấp gáp của cả hai vẫn chưa bình ổn. Y cũng đưa tay ra, định lau mồ hôi cho phu quân, nhưng khi nãy vì quá căng thẳng, đã nắm chặt lấy hắn không buông, giờ lòng bàn tay cũng ướt đẫm.

Không còn cách nào khác, y đành bắt chước Hách Liên Thanh, dùng cánh tay lau đi giọt mồ hôi trên trán đối phương. Y có chút không kìm được, cánh tay lau mồ hôi khẽ lướt nhẹ qua gương mặt của hắn.

Hách Liên Thanh cũng nhìn y. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên thực sự hoà vào nhau, cả hai đều quá mức nhạy cảm. Hách Liên Thanh nhìn gương mặt đỏ bừng vì nóng của thê tử, trong mắt mang theo cảm xúc khác hẳn thường ngày. Chính vào khoảnh khắc này, hắn tin vào những tình tiết kỳ lạ thường thấy trong cuốn truyện.

Hắn không ngờ rằng, thì ra thật sự rất khác. Khác với những nụ hôn, những cái ôm, tất cả đều không giống.

Công chúa luôn yên tĩnh, có lẽ do tính cách, cũng có thể y đã quen dùng sự trầm mặc để che giấu bản thân. Sự yên tĩnh ấy đã trở thành bản năng của y.

Nhưng vào giờ phút này, y đánh mất bản năng, trở nên mất kiểm soát. Y sẽ nắm lấy tóc hắn, không thể tiếp tục im lặng, sẽ khe khẽ rê.n rỉ, nhẹ nhàng gọi tên hắn, trong khoảng trống giữa những nụ hôn, y vẫn luôn gọi tên hắn.

Hai người ôm lấy nhau thật lâu, Bạc Hề Linh bị hắn đè lên, cằm tựa vào vai hắn, sau khi qua cơn cao trào, khẽ dùng cằm cọ cọ, nói: "Muốn đi tắm rửa một chút..."

Hách Liên Thanh nghiêng mặt sang hôn lên má nóng bừng của công chúa, nói: "Ta gọi người mang nước vào."

Việc tắm rửa rất đơn giản, nhưng Bạc Hề Linh vẫn cảm thấy có chút khó chịu, y thấy tấm ga trải giường cũng nên thay mới.

Hách Liên Thanh liếc nhìn, nói: "Ngươi đều làm dính hết lên người ta rồi, giường không bẩn, lát nữa rồi đổi."

Công chúa không hiểu, nói: "Nhưng ngủ như vậy khó chịu lắm."

Hách Liên Thanh cười khẽ không đáp, hắn cởi áo ngoài rồi trèo lên giường, nhẹ nhàng ngồi lên đùi công chúa, nói: "Làm gì có đêm tân hôn nào lại đi ngủ sớm như thế?"

Bạc Hề Linh hiểu ý hắn, trải nghiệm này đối với cả hai đều rất mới mẻ. Y cảm thấy không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, nhưng thực sự có chút hưng phấn, nên không nói gì thêm.

Thấy Hách Liên Thanh ghé sát lại muốn hôn, Bạc Hề Linh vui vẻ cười khẽ một tiếng, lập tức vòng tay lên cổ phu quân, đón nhận nụ hôn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.