Phần trước nói đến, Hồng y thiếu nữ hùng hùng hổ hổ đi về phía hai người bọn họ, Tư Vực cảm thấy kỳ quái, chỉ nhìn thấy Đản Đản như là gặp phải ôn thần liền cắm đầu dồn sức ăn, hận không thể nuốt luôn cả bát cơm vào mồm.
" Ngươi biết nàng ta à?"- Tư Vực hỏi.
" Không biết!" - Đản Đản thẳng thắn trả lời.
" Không biết, vậy ngươi sợ cái gì chứ?"- Tư Vực hỏi.
" Ta không sợ!!"- Đản Đản tiếp tục ăn nhồm nhoàn - " Hức!!!~~"
" Còn nói là không sợ! Nghẹn rồi kìa!" - Tư Vực nói rồi liền đưa cho y chén trà.
" Ực! Ực!" - Đản Đản uống một mạch chén trà của Tư Vực đưa.
" Hừ! Thật là oan gia ngõ hẹp mà!" - Hồng y thiếu nữ lúc bấy giờ đã tiến gần hai người, cũng tự ý ngồi xuống gế giữa hai người.
" Oan gia ngõ hẹp? Xin hỏi cô nương đệ đệ nhà ta đã đắc tội gì với cô nương sao?" - Tư Vực hỏi.
" Liên quan gì tới ngươi? Ta không nói chuyện với ngươi!"- Hồng y thiếu nữ nói.
" Ngươi! Nhìn bộ dáng ngươi cũng là người có khuôn có khổ, nói chuyện tại sao lại không có giáo dưỡng như thế chứ!"- Tư Vực cả giận nói.
" Bỏ đi bỏ đi! Không cần đế ý đến nữ nhân thô lỗ này! Dữ như vậy, khẳng định không thể xuất giá!"- Đản Đản khuyên nhủ.
Nghe xong lời này, Tư Vực tự dưng cảm thấy không được tự nhiên [ bị nhột ấy mà], tựa hồ chẳng lâu trước kia đầu đất này cũng từng nói như vậy với chính mình, trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-don-dau/1828375/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.