Sau khi Tiểu Lam rời đi, ta thực sự từng mang theo Thôi Chức tới hồ Bồng Lai bắt vài con ve xanh.
Ta lại giống như trước đây khi còn là một con ếch, nhét con ve xanh vào miệng, nhai ngấu nghiến.
Mỗi lần như thế, ta đều chắc chắn rằng viên đan dược Phương Vi Đạo đưa cho ta, không phải hương vị của ve xanh.
Vì ta căn bản chưa từng ăn ve xanh thật sự!
Ôi, mùi vị thật kinh khủng!
Ta càng chắc chắn rằng, những con ve xanh ngon lành mà Tiểu Lam từng đưa ta ăn, tuyệt đối không tệ hại như thế này.
Hắn đã lừa ta.
Con ve xanh của hắn và viên đan dược của Phương Vi Đạo, rõ ràng là cùng một thứ.
Ta chợt nhớ đến lần đầu tiên khi còn là một con ếch, Tiểu Lam xuất hiện trước hốc bùn của ta.
Khi ấy, câu đầu tiên hắn nói với ta là: "Trốn ở đây làm gì? Ra ngoài đi."
Ta nhìn hắn đầy kinh ngạc, thấy hắn trông giống hệt ta, liền thận trọng hỏi: "Ngươi là ai? Sao ta phải ra ngoài cùng ngươi?"
"Ai da, ngươi không nhớ à, ta là huynh trưởng của ngươi."
Lời vừa dứt, chú dế nhỏ vẫn luôn nhảy nhót ngoài hốc bùn của ta bỗng nổi giận, lao vào tấn công hắn.
Ta cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi nói dối."
Tiểu Lam: "Thôi được rồi, vậy ta là… phụ thân của ngươi?"
Chú dế nhỏ lại một lần nữa lao vào tấn công hắn.
Ta giận dữ: "Ngươi nói bậy!"
"Vậy ta là… phu quân của ngươi?"
Chú dế nhỏ đột nhiên đứng im.
Thấy nó không tấn công Tiểu Lam nữa, ta mới rụt rè
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-ech-me-hoa/52242/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.