Ta là một con ếch thông minh, đáng yêu và xinh đẹp vô song.
Đôi mắt ta tròn xoe, linh hoạt, bốn chi nhẹ nhàng uyển chuyển, lưng ta xanh biếc như ngọc bích, mượt mà chẳng chút tì vết.
Cũng vì thế mà phu quân của ta, Tiểu Lam, thường nói rằng ta còn đẹp hơn cả loài nhái bén, là con ếch rực rỡ nhất thế gian.
Tất nhiên, trong mắt ta, Tiểu Lam cũng anh tuấn vô cùng. Dù đều là ếch xanh, màu sắc của hắn còn có phần sang trọng hơn ta. Khi ánh mặt trời chiếu lên, lớp da trên người hắn phản chiếu sắc xanh lam nhàn nhạt.
Chính vì thế, ta thường ganh tỵ, hay trêu rằng hắn là "dưa chuột nhuộm hoa xanh," màu sắc chẳng thuần khiết chút nào.
Tiểu Lam lại chẳng bao giờ chấp nhặt, tính tình hắn tốt vô cùng, chỉ nhìn ta cười dịu dàng.
Phượng Hoàn Điện ở Tây Cung, với ta, đó là một nơi rất an lành.
Ta cùng Tiểu Lam sống ngay gần vườn rau của Công chúa An Bình. Ở góc tường um tùm cỏ dại ấy, có một chiếc hố bùn ẩm thấp, chính là ngôi nhà của chúng ta.
Bên ngoài chiếc hố bùn, còn có một hàng xóm tốt bụng—
Chú dế nhỏ, tên gọi là Thôi Chức.
Thôi Chức có hơi ngốc, suốt ngày chỉ biết ngồi trong bụi cỏ, kêu "réc, réc, réc" chẳng biết chán.
Nếu không phải thấy hắn có chút nhan sắc, e rằng ta đã tìm cách ăn hắn rồi.
Hà hà, đùa chút thôi! Làm sao ta có thể ăn hắn được?
Vì sao ư?
Vì Thôi Chức, chú dế nhỏ ấy, lại say mê ta vô cùng.
Không phải ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-ech-me-hoa/52282/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.