Trong ba nằm này đã xảy ra không ít chuyện.
Đầu tiên là Lục Kinh Hoài đánh nhau với giặc Hồ, báo cáo thắng lợi.
Ngay sau đó, Thái tử tự mình áp giải lương thảo đến tiền tuyến để tích cóp quân công, chẳng qua là tới nơi mà huynh trưởng của Trấn An đang canh giữ.
Kết quả, khi người Hồ đánh tới, Thái tử không nghe theo lời khuyên can của huynh trưởng, tham công liều lĩnh, lại mất một thành.
Cuối cùng là Lục Kinh Hoài ngàn dặm chạy tới, ngăn cơn sóng dữ, truy kích quân Hồ đến tận sâu trong thảo nguyên, nhờ thế mà bảo vệ mười năm an ổn cho hoàng triều.
Hai người đều hồi kinh.
Không giống nhau là, khi Lục Kinh Hoài trở về thì được mọi người khen ngợi, bá tánh hai bên đường đều hoan nghênh khắp nơi.
Mà khi thái tử trở về lại im ắng.
Lúc này hắn trở về là để lãnh phạt.
Ta nghĩ, có vẻ là hắn rất mất mát.
Trong sách, nếu so ta với Trấn An, có lẽ cũng sẽ không khác với việc so nam phụ với nam chủ.
Nhưng mà đây là điều hắn đáng được nhận.
Ở trong cung hắn lớn nhất, hắn diễu võ giương oai.
Sau khi ra ngoài, thế đạo sẽ dạy cho hắn cách làm người.
Hừ hừ!
Trên đại điện, Lục Kinh Hoài lấy tất cả công lao đểu cầu thú Trấn An làm vợ. Vì thế, hắn nguyện buông binh quyền, chỉ cầu được thành toàn.
Phụ hoàng cho phép.
Nhưng sau đó hắn lại mắng cho Thái tử một trận, nghe nói suýt chút nữa đã tự tay đánh một trận.
Thái tử có lẽ đã cảm nhận được sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-hanh-tue-tue-dung-an/2759605/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.