Bà nhìn chăm chú, ánh mắt dần dần thay đổi.
Dần dần, sắc mặt bà trở nên kích động.
Bà đã nhận ra nó.
Chiếc chuông vàng này chính là món đồ năm xưa bà chuẩn bị cho đứa con chưa kịp chào đời.
Bà vẫn tưởng rằng lúc đó tình hình trong cung hỗn loạn, có kẻ đã lấy trộm nó đi.
Sau này, bà còn từng than thở với ta, nói rằng trong cung có quá nhiều kẻ tay chân không sạch sẽ, rằng nhất định phải quản lý chặt chẽ, đề phòng bị tiểu nhân bên cạnh phản bội.
Nhưng bây giờ, chiếc chuông vàng ấy lại xuất hiện trước mặt bà.
Bà biến sắc, giọng nói cũng run rẩy:
“Ngươi lấy nó từ đâu? Chủ nhân của chiếc chuông này đâu? Hắn đang ở đâu? Ngươi đã làm gì hắn?”
“Lý Nam Bình, dù ta có lỗi với ngươi, nhưng hắn vô tội!”
Bà khóc nức nở, từng giọt lệ tràn mi, tiếng nghẹn ngào lẫn trong hơi thở gấp gáp.
Mà ánh mắt bà nhìn ta, không còn chút gì gọi là tình thân—chỉ còn lại hận thù.
Khoảnh khắc đó, ta bỗng hiểu ra tất cả.
Thứ bà ta xem trọng chỉ là huyết thống.
Chỉ cần có cùng huyết thống, dù chưa từng gặp mặt, bà vẫn xem như báu vật trong tay.
Còn nếu không có huyết thống—dù có được bà nuôi nấng bao nhiêu năm, cũng có thể bị vứt bỏ như rác rưởi.
Ta bật cười lạnh lẽo.
“Hắn chec rồi.”
Mẫu hậu như bị sét đánh ngang tai.
“Ngươi là độc phụ! Vì sao phải giec hắn? Hắn vô tội!”
“Dù gì ta cũng đã nuôi nấng ngươi lớn lên, ngươi đã hưởng phú quý dưới gối ta bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-hoi-trieu-chuyen-xua-cu-lieu-co-con-ven-nguyen/1164188/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.