“Công chúa, tới rồi.” Bên tai truyền tới một giọng nữ giòn giã của Song Duyệt, mang tâm trạng trôi xa của Văn Tử Hi trở lại.
Văn Tử Hi đứng trên lầu thành, quay đầu lại thấy phía sau mà nàng ấy đã đi qua đoạn bậc đá lầu thành dài dài kia, rồi bổng nhiên cười thành tiếng.
“Con cười gì đấy, đợi không được rồi ư?” Thành Dung Hoàng Hậu dẫn Văn Tử Hi đứng trên thành lầu ngọ môn.
“Đâu có.”Văn Tử Hi đỏ mặt, và nói “uhm…, vị tân khoa trạng nguyên đây tên là gì vậy?”
“Không phải đã nói qua với con rồi ư, là Ninh Hoài.” Hoàng Hậu Thành Dung dẫn Văn Tử Hi đứng vững sau rào chắn nhấp nhô ngay giữa ngọ môn.
“Ninh Hoài.” Văn Tử Hi trong miệng nói mãi hai từ, đôi mắt đung đưa triền miên hướng về bên ngoài ngọ môn.
……
Đây là lần đầu tiên nàng gặp chàng ta. Văn Tử Hi cầm cái quạt và che đi nửa mặt lại, và trái tim nàng đập thình thịch. Không ngừng ngước cổ hướng về bên ngoài thành, gót chân nhón lên như sắp nhảy lên vậy, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hôm nay tới tạ ơn của tân khoa trạng nguyên.
“ Có cô nương nào nóng vội như con chứ, vẫn chưa tới giờ nữa. " Thành Dung Hoàng Hậu không ngờ con gái mình lại nóng vội đến thế, không nhịn được và nhắc nhở.
Văn Tử Hi không nhón chân nữa, “Sao chậm thế chứ.”
Song Duyệt nhạy bén mang quả vải đem theo ra cho Văn Tử Hi ăn trước.
Chờ đợi sau khi ăn cũng không quá nhàm chán đến thế, Văn Tử Hi dựa trên hàng rào của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-kim-ngoc-tai-ngoai/1635179/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.