“Vũ Nhược…” Khổ sở mở miệng nói, Lạc Tử Quân trơ mắt nhìn bóng dáng Hạ Vũ Nhược càng ngày càng đi xa, thiếu chút nữa không nhịn được liền đuổi theo.
Nha đầu ngốc, khi nào cô mới hiểu hết tâm ý của tôi chứ?
Tống Khuynh Vân im lặng, lặng lẽ nắm lấy bàn tay của anh, muốn dùng từ để an ủi anh, trong thâm tâm Lạc Tử Quân đã quá rõ ràng, cùng ánh mắt Tống Khuynh Vân giao nhau, nhất thời nở nụ cười cô đơn.
Những cử động này, trong mắt của Lâm Thục Nguyệt không thể nghi ngờ rằng họ là một cặp yêu nhau sâu đậm, tình cảm rất ngọt ngào…
“Tử Quân, hãy giúp ta chuyển lời vấn an đến ông Lạc, xin ông tha thứ cho ta vào khoảng thời gian trước đang ở nước ngoài, không thể nào tham gia vào bữa tiệc của ông.”
Giọng Lâm Thục Nguyệt rất khách sáo nhưng lại rất xa cách, Lạc Tử Quân lễ phép thoáng gật đầu đồng ý.
“Mặc dù ta không trở về nước, nhưng sớm đã nghe được vị Tiên nữ bên cạnh của Lạc thiếu gia rất nhiều, không chỉ đẹp như tiên nữ, lại càng thêm thông minh khiến đông đảo các giới tiền bối kinh doanh đều cảm phục.”
Tuy rằng bà đang ở nước ngoài, nhưng tin tức lại rất nhạy bén, kể từ khi cô cùng Lạc Tử Quân đính hôn, liền bắt đầu can thiệp vào việc kinh doanh nhà họ Lạc, cô chẳng những làm được rất nhiều chiến tích vĩ đại kia còn có tiếng tăm lừng lẫy.
“Hôm nay vừa gặp quả nhiên thật kinh ngạc, về phần thông minh kia, thật không biết các chú các bác có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-nho-phuc-hac-cha-truoc-cach-me-xa-mot-chut/2368227/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.